Vũ Trinh đứng sau lan can lầu hai, chỉ tay xuống dưới về phía Thôi Thủ Nguyên đang lớn tiếng mắng nhiếc, cười lạnh hỏi: "Đó là thứ quái gì vậy, từ đâu chui ra thế?"
Hộc Châu ồ lên một tiếng, vẻ hả hê, đồng tình nhìn Thôi Thủ Nguyên ở dưới, nói: "Đó là Thôi Thủ Nguyên, một trong Tư Lang trung của Hình bộ, cùng một chức vị với tiểu lang quân của ngươi, thường hay đến phường Bình Khang này chơi bời.
Có lẽ ngươi không quen biết hắn lắm, nhưng hắn lấy Lý Ngọc U, quận chúa của phủ Đơn Dương Vương làm vợ đấy."
Lý Ngọc U thì Vũ Trinh cũng có biết, trước kia từng cùng chơi đùa vài lần.
Nhưng Lý Ngọc U kia lại hành xử phóng đãng, nuôi dưỡng nhiều nam sủng.
Vũ Trinh chán ghét nhìn cảnh mỗi lần nàng đều mang theo mấy tên nam sủng âu yếm nhau, bộ dạng thân mật đến phát ngấy, nên không còn cùng nàng ra ngoài vui chơi nữa.
Hộc Châu thấy bộ dạng cau mày cười lạnh Miêu Công, lên tiếng an ủi: "Bất quá đó chỉ là một kẻ không ra gì, cho dù hắn có nói mấy lời vô liêm sỉ khiến ngươi bực mình mà muốn sửa trị hắn một chút thì cũng chẳng sao.
Không đáng để ngươi phải tức giận như vậy đâu."
Vũ Trinh phất tay, có chút đau đầu xoa xoa trán,"Không phải, ta đang suy nghĩ chuyện khác."
Hộc Châu: "Chuyện gì?"
Sắc mặt Vũ Trinh có phần phức tạp,"Lang quân của ta tính tình thằng thắn lãnh đạm, nhìn người thấu đáo, nhưng không tốn nhiều tâm tư trên người khác.
Những kẻ này mắng chửi hắn như vậy, chắc cũng không ít lần bị hắn bắt gặp, những lời lẽ này hắn nghe thấy..."
Hộc Châu hiểu rõ,"Ồ, đau lòng sao, lo lắng lang quân của ngươi nghe xong những lời này sẽ hoài nghỉ ngươi?"
Vũ Trinh: "Chuyện này cũng chẳng hề gì, hắn thương ta như vậy, việc gì cũng chẳng để bụng, ta nghĩ hắn sẽ không để những lời ấy trong lòng đâu."
Hộc Châu: "Vậy thì ngươi còn lo lắng điều chỉ, lang quân nhà ngươi đâu có vì chuyện này mà nghỉ ngờ ngươi, bình thường ngươi nghe mấy lời như thế nhiều rồi, cũng chẳng thèm để ý, mặc kệ bọn họ đi."
Vũ Trinh lại cười lạnh: "Ta nghe lũ người đó nói xấu ta thế nào cũng được, nhưng nói xấu lang quân ngay trước mặt ta, thì không thể nhịn nổi."
Hộc Châu: "Người ta đâu có nói ngay trước mặt ngươi, nếu hắn thật sự cũng đâu phải nhỏ."
Vũ Trinh: "Hừ, bị ta nghe được chính là ở trước mặt."
"Vậy ngươi định xử lý thế nào?" Hộc Châu có chút tò mò.
Vũ Trinh ôm ngực cười nói: "Làm sao bây giờ? Ác danh của ta lan xa, còn có thể làm sao nữa.
Hắn khiến ta không thoải mái, ta đương nhiên cũng phải làm cho hắn không thoải mái." Dứt lời, nàng đi xuống lầu.
Hộc Châu vừa thấy liền biết có trò hay, hứng thú bừng bừng dựa vào lan can nhìn xuống.
Thôi Thủ Nguyên say không nhẹ, Vũ Trinh đi đến sau lưng hắn, hắn vẫn còn đang nói Mai Trục Vũ không biết điều.
Thấy những người bạn ngồi hai bên nhìn về phía sau lưng hắn với vẻ mặt như gặp quỷ, hắn mới ngơ ngác xoay đầu lại.
Nhìn thấy Vũ Trinh, Thôi Thủ Nguyên tỉnh rượu một nửa, run rẩy, mặt tái mét nói: "Vũ, Vũ nhị nương tử..."
Vũ Trinh vừa giơ tay, người bên cạnh Thôi Thủ Nguyên liền vội vàng đứng dậy ngồi xa ra một chút, nàng ngồi xuống bên cạnh Thôi Thủ Nguyên, dựa vào mép bàn nhếch mép cười liếc xéo hắn, giọng nói rất ôn hòa: "Ta đã xuất giá, sao còn gọi là Vũ nhị nương tử nữa, phu quân ta họ Mai, chỉ bằng ngươi gọi ta một tiếng Mai phu nhân đi... Thôi lang quân phải không, ngươi có biết phu quân ta là ai chăng?"
Thôi Thủ Nguyên làm sao có thể không biết, hắn vừa rồi còn đang mắng nhiếc om sòm, chẳng phải đang mắng chính Mai Trục Vũ đó sao.
Cố gắng gượng cười ngượng ngùng hai tiếng, Thôi Thủ Nguyên định lừa gạt cho qua, rót cho Vũ Trinh một chén rượu, nói: "Này, ta có lẽ uống nhiều rượu quá, say mềm nhữn cả người, vừa rồi nói gì cũng chẳng nhớ nổi, nếu có điều chỉ mạo phạm, ta xin bồi tội với Vũ... à không, Mai phu nhân."
Gia thế Thôi Thủ Nguyên tuy không đứng đầu thiên hạ, nhưng nhờ cưới được một vị quận chúa mà mới có thể chen chân vào giới quyền quý thượng lưu, song ngày thường lui tới vẫn chỉ toàn là mấy viên quan tỉ tiện, nào dám đắc tội Vũ Trinh, vị chủ mẫu này rất được hoàng đế Hoàng hậu sủng ái, các vị đại tiểu chủ tử trong cung đều thân thiết với nàng, gần nửa con cháu quyền quý Trường An đều có lui tới với nàng, nếu thật sự chọc giận nàng, e rằng hắn sẽ gặp vạ vào thân.
Thôi Thủ Nguyên trong lòng thấp thỏm, nghĩ rằng hạ mình làm kẻ chịu tội cho nàng thì cũng thôi, dù sao vừa rồi hắn mắng toàn là Mai Trục Vũ, chỉ trong lời nói tiện thể mang theo một chút cho nàng, Vũ Trinh hẳn là cũng sẽ không tức giận như vậy.
Thôi Thủ Nguyên lúc này còn cảm thấy Vũ Trinh không để tâm đến Mai Trục Vũ, sở dĩ tới đây có vẻ muốn gây phiền toái cho mà gây chiến, vốn dĩ, bọn họ đều biết, trong nhạc phường Vũ Trinh này không biết bao nhiêu tri kỷ, dung mạo tầm thường của Mai Trục Vũ, Vũ Trinh có thể thích hắn mới là lạ.