Tam Nha dựa vào bên người Nguyễn thị, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Lúc con ở bên ngoài chờ ca ca thì Đại Bảo ca chạy ra, nói tam thẩm hôm nay đi huyện thành mua đường cho hắn ăn. Con không để ý tới hắn, hắn liền tiến đến trước mặt con, con nhất thời không nhịn được đã nói con hôm nay cũng được ăn đường.”
Sau đó, chính là như Thư Dư nhìn thấy, tiểu mập mạp kia vừa khoe khoang vừa mắng Tam Nha vừa nhem nhem nàng, cuối cùng là cảnh tượng oa oa khóc lớn.
Tiểu mập mạp kia rốt cuộc vẫn là tôn tử của lão thái thái, Thư Dư vẫn giải thích một câu.
Lão thái thái lại xua xua tay, “Không có việc gì không có việc gì, cha nó nếu mà dám đến, ta tự mình ứng phó.” Nàng rõ ràng càng để ý chân của Lộ Nhị Bách hơn, vội vàng lại hỏi, “Thư tiểu thư, chân của Lão nhị nhà chúng ta, còn có biện pháp trị liệu khác không? Dán thuốc dán thật sự vô dụng sao?”
Thư Dư lắc đầu, “Không chỉ vô dụng mà còn tăng thêm thương thế. Hắn hôm nay lại bị ngã, tốt nhất ngày mai đi xem đại phu luôn đi, càng kéo dài càng không ổn.”
Lão thái thái lo lắng sốt ruột, sầu không được, “Vậy, Vậy thì đi, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
Thư Dư biết Lộ gia chỉ còn bốn bức tường, đừng nói năm lượng bạc, chỉ sợ năm đồng tiền đều không nhất định có thể lấy ra được.
Chân của Lộ Nhị Bách lại không thể tiếp tục trì hoãn nữa.
Nàng biết có tài thì không nên lộ, nhưng trải qua chung đụng vừa rồi, Thư Dư đối với tính tình mấy người này cũng là có hiểu biết đôi chút.
Nàng cầm hai khối bạc vụn ra đặt ở trên bàn, “Phí khám của Lộ Thúc, ta bỏ ra.”
Mấy người trong nhà chính đều mở to hai mắt nhìn, Lộ Nhị Bách phản ứng lớn nhất, vội không ngừng đẩy trở về, “Không được, này không được đâu, ta sao có thể bắt ngươi ra bạc?”
Lão thái thái muốn nói cái gì đó nhưng nhìn phản ứng của nhi tử như vậy, cuối cùng thở dài một hơi, đôi mắt đỏ hồng xoay người nhìn về nơi khác.
Ngữ khí của Thư Dư lại vô cùng kiên định, “Lộ thúc, ngươi cũng biết nếu ngươi không nhận thì lòng ta khó an, cũng không dám tiếp tục đối mặt với ngươi mà.”
Lộ Nhị Bách ngơ ngẩn, hắn muốn nói chân hắn biến thành như vậy không phải là trách nhiệm của nàng. Lúc trước là hắn không chú ý, vết thương không dưỡng tốt đã vội rời đi. Nhưng lời này không dễ nói trước mặt nương, bằng không với tính tình của bà chắc chắn sẽ bắt Thư Dư phụ trách đến cùng.
Cho nên cuối cùng hắn siết chặt nắm tay, thấp giọng nói, “Vậy cái này coi như chúng ta mượn, chờ chân ta tốt lên, ta sẽ nỗ lực làm việc, đến lúc đó sẽ trả lại cho ngươi.”
Lão thái thái vội gật đầu, “Đúng đúng đúng, hiện tại quan trọng chính là chữa khỏi cái chân này đã, người một nhà chúng ta trước tiên phải vượt qua cửa ải khó khăn này rồi lại nghĩ cách kiếm tiền không muộn.”
Nguyễn thị cũng ở một bên gật đầu, ngay cả Tam Nha cũng nhỏ giọng nói, “Ta, ta cũng sẽ xuống đất làm việc, hái thật nhiều rau dại.”
Thư Dư không chối từ, còn tiền có trả hay không, về sau rồi lại nói. Việc cấp bách là chữa trị khỏi chân của Lộ Nhị Bách cái đã.
Đại khái là có được tin tức, lão thái thái yên tâm hẳn, đứng dậy nói, “Nếu ngày mai đi huyện thành luôn thì ta đây qua nhà thôn trưởng mượn xe bò một chút.”
Sau đó liền phân phó Nguyễn thị, “Vợ Lão Nhị, ngươi nhanh đi nấu cơm đi, nấu luôn chỗ thịt heo kia. Thư tiểu thư chắc cũng đói bụng rồi, mắt thấy sắc trời không còn sớm nữa, Thư tiểu thư hôm nay sợ là đi thì không tốt lắm, không bằng liền nghỉ ở đây một đêm, chỉ là nhà của chúng ta hư hỏng nặng, sợ ngươi ở không quen thôi.”
“Không sao đâu, là ta sợ quấy rầy các ngươi mới đúng.”
Lão thái thái cười đến đôi mắt đều nheo cả lại, “Không quấy rầy không quấy rầy.”
Nàng vốn là còn tiếc khối thịt heo kia, tính toán về sau từ từ ăn, một ngày có thể có chút thức ăn mặn đã không tồi rồi.
Nhưng Thư cô nương người ta hào phóng như vậy, còn cho mượn bạc để lão Nhị trị chân, phải thoáng ra chút nha.