Thư Dư nhớ rõ, lão hán đánh xe kêu hắn là …… Lộ lão tam.
Cho nên lúc nàng ở huyện thành nhìn thấy vị kia chiếm tiểu tiện nghi, Lương thị vì để lão hán chở sọt miễn phí cho nàng về, chính là Lộ gia tam thẩm?
Hóa ra cha mẹ của tiểu mập mạp kia chính là bọn họ, thật đúng là rất có duyên nợ.
Lộ lão tam đứng ở cổng hùng hùng hổ hổ hai câu, đại khái là câu nói kia của lão thái thái uy hiếp đến hắn, hắn không dám đi vào, ở bên ngoài vòng đi vòng lại một lát liền đi về.
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, “Thật là càng ngày càng không đàng hoàng.”
Nàng đến gần, khuôn mặt lập tức lại thay đổi thành tươi cười nói với Thư Dư, “Thư tiểu thư sao lại đứng ở đây, mau vào nhà chính ngồi nghỉ ngơi đi. Ta đã tìm thôn trưởng mượn xe bò rồi, sáng ngày mai lập tức xuất phát.”
Khi nói chuyện, nàng đưa giỏ rau trong tay cho Nguyễn thị.
Nguyễn thị rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới vừa rồi nàng còn đang muộn phiền xem tối nay phải làm món gì mới phải. Trong viện thật ra có khai khẩn một luống đất nhỏ để trồng rau, nhưng cũng chỉ có một chút đậu que và cải trắng. Hôm qua vừa mới hái đậu que rồi, bây giờ phải chờ thêm hai ngày nữa mới có thể hái tiếp.
Nếu như không có khách thì bọn họ uống ngụm cháo thêm miếng dưa muối thì cũng xong bữa.
Bây giờ bà bà không biết mượn được ở đâu về rau dưa, hơn nữa Thư tiểu thư lại đưa tới khối thịt kia, cuối cùng cũng có thể làm ra được một mâm đồ ăn ra hình ra dạng rồi.
Chuyện trong phòng bếp giao cho Nguyễn thị, Thư Dư bị lão thái thái một lần nữa mang về nhà chính.
Nàng phát hiện lão thái thái tuy rằng nói chuyện có đôi khi rất thô tục, nhưng lão nhân gia cũng là một bà cụ sáng suốt, Thư Dư trò chuyện với bà, thế nhưng không cảm thấy xấu hổ, nghe bà kể về những chuyện thú vị trong thôn, thế mà lại cảm thấy hứng thú.
Nàng cũng mới biết được, hóa ra Tam Nha và Đại Hổ là huynh muội song bào thai, cũng là long phượng thai duy nhất trong thôn này. Phía trên Tam Nha còn có một vị tỷ tỷ, lớn hơn nàng ba tuổi Đại Nha, đã gả cho người ta, ở ngay Đại Nghiêm thôn bên cạnh.
Lộ Nhị Bách có bốn huynh đệ tỷ muội, lão đại Lộ Đại Tùng, lão Nhị chính là Lộ Nhị Bách, lão Tam là mới vừa rồi ở bên ngoài bị mắng Lộ Tam Trúc, còn có một muội muội, Lộ Tứ Hạnh.
Còn vì sao lão thái thái lại đi theo sống cùng con trai thứ hai thì nàng cũng chưa nói.
Nhưng Thư Dư suy đoán, có lẽ là lão thái thái thấy Lộ gia sống quá vất vả nên có tâm đến giúp đỡ.
Khi nói chuyện nàng nhìn thấy hai người Tam Nha và Đại Hổ ở bên ngoài khẽ meo meo đánh giá bọn họ.
Thư Dư nhìn qua, hai người lại nhanh chóng rụt đầu về.
Thư Dư cười cười, Tam Nha liền lôi kéo Đại Hổ ngồi ở bậc thang trong viện, từ trong túi móc ra đường lấy một viên đút vào trong miệng Đại Hổ, nhỏ giọng nói, “Đây là Thư tỷ tỷ cho đấy, rất ngọt.”
Vốn dĩ Thư tỷ tỷ cho nàng viên đường thứ nhất, nàng liền cảm thấy ngọt ngào trong miệng, ăn không đến một nửa vội cất đi. Nghĩ muốn chờ Đại Hổ về thì chia một nửa kia cho Đại Hổ ăn.
Nhưng sau đó Thư Dư lại đem toàn bộ đường dư lại cho nàng, đường trong tay Tam Nha lập tức nhiều lên.
Lúc nàng vừa mới trở về thì cho bà nội một viên, lại cho cha mẹ mỗi người viên, hiện tại lại cho Đại Hổ một viên, mỗi người đều có. Dư lại thì nàng muốn để dành, về sau lúc nào thấy đại tỷ thì cũng chia cho đại tỷ ăn.
Như vậy thì mỗi ngày của đại tỷ cũng đều có thể ngọt ngào mỹ mãn.
Tam Nha kể về ý tưởng của mình với Đại Hổ, Đại Hổ liên tục gật đầu, lại nói thêm một câu, “Vậy chúng ta cũng để dành thêm một viên nữa đi, tương lai khi tìm được nhị tỷ thì cũng cho nhị tỷ một viên.”
“Được.” Tam Nha dùng sức gật đầu, nàng nghĩ nghĩ, “Mình để lại cho nhị tỷ hai viên, nương nói nhị tỷ một thân một mình ở bên ngoài, nói không chừng ăn rất nhiều khổ, ăn nhiều đường thì tỷ ấy sẽ không khổ nữa.”