Lộ Đại Tùng thiếu chút nữa bị tức đến ngã ngửa, Nguyễn bà tử này tuổi càng lớn càng không chút cố kỵ, cái gì cũng có thể bô bô nói không suy nghĩ.
Nhưng mà hắn lại chẳng phải người giỏi ăn nói, tức giận đến mức tăng xông nhưng lại không thể nói được lời nào để phản bác nàng.
Lộ Đại Tùng chỉ có thể nhìn về phía Thư Dư, “Thư tiểu thư, ta là đại ca của Lộ Nhị Bách. Ta có thể hỏi một chút hay không, ngươi nếu chắc chắn nói cô nương này không phải Nhị Nha như vậy, có phải ngươi có chứng cứ gì đúng không?”
“Đúng vậy, có chứng cứ thì ngươi lấy ra xem nào.” Nguyễn bà tử vênh váo tự đắc, bộ dáng như đã định liệu từ trước, nửa điểm cũng không sợ.
Bên ngoài thôn dân cũng ồn ào, “Đúng vậy, Thư tiểu thư, ngươi không thể chỉ nói suông như vậy, ngươi nói không phải thì không phải chắc. Ngươi muốn chứng minh như thế nào?”
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi lấy không ra chứng cứ, thì đuổi người ta đi không tốt đâu. Nhỡ nàng thật sự là Nhị Nha, ngươi không phải đã trở thành người độc ác sao?”
“Không thể nào ngươi nói cái gì thì chính là cái đó được, vợ của Nhị Bách cũng chưa phủ nhận đâu đấy.”
Thư Dư nhíu mày lại, nhìn quét một vòng, còn chưa kịp nói gì thì Đại Hổ cùng Tam Nha đã chạy tới.
Đại Hổ đứng trước mặt nàng chống đỡ, Tam Nha luôn luôn nhát gan càng là ngẩng đầu nói, “Thư tỷ tỷ là người tốt, tỷ, tỷ ấy không ác, không được bắt nạt tỷ ấy.”
Thư Dư trong lòng mềm nhũn, giơ tay sờ sờ đầu Tam Nha, thấp giọng nói, “Không sao đâu.”
Nàng vỗ vỗ bả vai Đại Hổ, để hắn đứng chung một chỗ cùng Tam Nha.
Ngay sau đó nhìn về phía Nguyễn thị, Nguyễn thị vừa rồi vẫn không nói chuyện, nàng cũng không biết vì cái gì, rõ ràng cái cô nương kia trên cánh tay có hai cái nốt ruồi giống y như đúc với Nhị Nha, nhưng nhìn nàng ta bị Thư Dư đánh, nhìn nàng ta bị mắng, Nguyễn thị lại không có chút tâm tư muốn thay nàng ta nói chuyện chút nào.
Lúc này đối diện với ánh mắt Thư Dư, Nguyễn thị lại ngơ ngẩn.
Đôi mắt này……
Thư Dư đưa lưng về phía thôn dân bên ngoài, đứng trước Nguyễn thị giơ cánh tay vén tay áo lên.
Nguyễn thị cúi đầu nhìn lại, ngay sau đó đột nhiên mở to hai mắt nhìn, đôi tay không thể kìm chết được bắt lấy cánh tay của nàng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai cái nốt ruồi trên đó.
Lộ Đại Tùng đứng gần đó nên cũng thấy được, lập tức khiếp sợ nhìn về phía nàng.
“Ngươi, trên cánh tay ngươi cũng có nốt ruồi y chang vậy, ngươi là Nhị Nha sao??!”
Nguyễn thị cánh môi run rẩy, “Quả thật, quả thật là con, ta không nhận sai, con chính là Nhị Nha đúng không, con là Nhị Nha, ta vừa nhìn đã biết, ô ô ô……”
Nàng thần sắc kích động, nếu không phải Thư Dư nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy người thì Nguyễn thị đã sớm xụi lơ trên mặt đất rồi.
“Cái gì??” Bên kia Nguyễn bà tử nghe vậy sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lên hai bước, cũng thấy được cánh tay Thư Dư.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Ngươi là Nhị Nha? Không, không có khả năng, không có khả năng.”
“Vì sao không có khả năng?” Thư Dư thả tay áo xuống, cười nói, “Ngươi không phải hỏi ta có chứng cứ gì hay sao? Ta chính là chứng cứ, nếu ta mới là hài tử đã bị ngươi trộm đem bán đi thì những người khác đương nhiên chính là hàng giả.”
“Ngươi, ngươi, sẽ không, ngươi không phải, nàng mới đúng.”
“Nàng ta?” Thư Dư nhìn về phía cô nương kia, từ trên xuống dưới đánh giá một trận, “Ngươi hỏi thôn dân ở đây một chút, nhìn xem nàng ta từ đầu đến chân rốt cuộc giống người Lộ gia ở điểm nào? mũi tẹt môi dày hay là mắt nhỏ?”
“Nhưng trên cánh tay nàng có nốt ruồi.”
“Ta cũng có.”
Nguyễn bà tử hoảng loạn lên, “Nếu hai người đều có, vậy ngươi dựa vào cái gì nói ngươi là Nhị Nha, nàng là mạo nhận?”
“Kỳ thật muốn biết rốt cuộc ai thật ai giả rất đơn giản.” Thư Dư nhìn về phía Nguyễn thị, “Ta biết trên người Nhị Nha chân chính, ngoại trừ hai cái nốt ruồi ở bên ngoài mà ai cũng đã biết, hẳn là sẽ còn dấu hiệu khác đúng không?”