Nguyễn thị ngay từ đầu còn tưởng là vợ chồng Lộ lão tam, nhưng mà bên ngoài lại vang lên tiếng của Đại Ngưu, “Nhị thẩm, là ta, Đại Ngưu ạ.”
Đại Hổ vội xoay người, lót tót chạy ra mở cổng viện.
Đại Ngưu trên mặt mang theo vui mừng, trong tay cầm theo đồ Thư Dư mua về có gạo và mì, dầu đều mang đến.
Thư Dư cùng Nguyễn thị cũng lại đây, Đại Ngưu nhìn về phía Thư Dư, ánh mắt lấp lánh, “Muội, muội thật sự là Nhị Nha à?”
“Là ta.”
Đại Ngưu nở nụ cười, khờ khạo nói một câu, “Tốt quá, trở về là tốt rồi.”
Hắn lúc ấy đánh xe bò đưa Thư Dư đến cửa thôn, Thư Dư chạy trước đi về. Đại Ngưu vốn cũng định đi theo, nhưng mà hắn còn phải đánh xe bò, đường thôn nhỏ hẹp cho nên đi chậm.
Đi được nửa đường lại vừa vặn đụng phải Lộ Đại Tùng đang từ ngoài ruộng gấp gáp trở về, Lộ Đại Tùng bảo hắn đừng đi, Nguyễn bà tử kia không phải người dễ đối phó, Đại Ngưu là người thành thật lại là vãn bối, mặt đối mặt chỉ có nhận phần thiệt.
Chính ông tự đi qua nhìn xem là được.
Cho nên Lộ Đại Tùng để Đại Ngưu đem xe bò trả cho nhà thôn trưởng trước rồi lại về nhà kêu vợ hắn lại đây. Có một số việc, nữ nhân cùng nữ nhân tương đối dễ giải quyết hơn.
Kết quả khi Đại Ngưu về nhà gọi nương hắn đến đây hỗ trợ thì nương hắn lại không vui, nói không muốn trộn lẫn với những chuyện của Nguyễn bà tử này. Thậm chí nhìn thấy hắn cầm theo gạo mì, thịt, dầu trở về, thiếu chút nữa đoạt luôn những thứ kia đi.
Vào lúc Đại Ngưu đang tranh chấp với nương hắn thì Lộ Đại Tùng đã trở lại.
Đại Ngưu lúc này mới nghe nói thân phận của Thư Dư vội vàng mang theo đồ chạy đến nhà Lộ lão nhị.
Hắn nói với Nguyễn thị, “Những cái này đều là Thư…… Nhị Nha mua về, nàng lúc trước nghe nói nhà nhị thẩm xảy ra phiền toái, liền vội chạy về, còn chưa kịp lấy, ta đưa lại đây cho các người.”
Nguyễn thị kinh ngạc nhìn đồ trong tay Đại “Này, này, sao Nhị Nha con lại mua những thứ này?”
Thư Dư chỉ cười cười, nói với Đại Ngưu, “Cảm ơn huynh, bây giờ cũng không còn sớm, huynh ở lại ăn cơm chiều luôn đi.”
“Không được không được, trong nhà có để lại cơm, huynh đi về trước đây.”
Đại Ngưu xua xua tay, nói xong liền trực tiếp rời đi.
Viện môn lần nữa đóng lại, trong viện chỉ còn lại mấy người Thư Dư.
Nguyễn thị nhìn gạo và mì trên mặt đất, một lúc lâu vẫn không nói ra lời.
Thư Dư dứt khoát lấy dầu giao cho Tam Nha, đem thịt đặt trong tay Đại Hổ trong tay, tự mình bê gạo, mì và chén đĩa, “Đi, giúp tỷ mang vào phòng bếp đi.”
Tam Nha cùng Đại Hổ nhìn nhau một cái, mắt thấy Thư Dư đã đi về phía phòng bếp không quay đầu lại, hai người vội lon ton đuổi theo.
Nguyễn thị sửng sốt một chút, cũng vội vàng chạy tới.
“Nhị Nha à, sao con mua nhiều lương thực như vậy, con, con làm gì vậy? Thật vất vả con mới trở về, hẳn là chúng ta phải chiếu cố con mới đúng, sao lại ngược lại để con phải tiêu pha chứ.”
Thư Dư đem gạo và mì đặt ở trên bàn, xoay đầu đối diện với biểu tình hoảng loạn của Nguyễn thị, cảm xúc hơi hạ xuống mở miệng, “Người nếu còn tiếp tục nói như vậy, cùng con khách sáo như thế chính là coi con như người ngoài.”
“Không có không có, ta sao có thể coi con như người ngoài được? Con là Nhị Nha của nương mà, nương không khách sáo với con nữa, không khách sáo.”
Thư Dư lập tức vẫy vẫy Đại Hổ cùng Tam Nha, “Được rồi, vậy tối nay chúng ta làm mì sợi ăn nhé, cũng đỡ phiền toái. Làm mỳ trứng gà thịt thái sợi được không? Trong nhà hẳn là có trứng gà chứ?”
Mỳ trứng gà thịt thái sợi??
Tam Nha cùng Đại Hổ nuốt nước miếng một chút, đôi mắt mong chờ nhìn Thư Dư.
Thư Dư để bọn nó hỗ trợ bên cạnh, “Hôm nay tỷ sẽ trổ tài cho mấy đứa, nhưng mà mấy đứa phải đến giúp tỷ nhóm lửa nhé.”