Lương thị gật đầu, “Được được được, lát nữa nương lại đi.” Đồ ăn tốt như vậy mà cho có một chén lớn cũng quá ít.
Ai biết nàng vừa mới dứt lời, Lộ Tam Trúc đang hút mỳ liền ngẩng đầu lên, nuốt xuống miếng thịt rồi nói, “Đừng đi nữa.”
“Vì sao? Ngươi yên tâm, lúc này ta cùng Đại Bảo đi. Đại Bảo là hài tử, nhị tẩu chắc chắn ngại không dám từ chối.”
Lộ Tam Trúc thở dài, “Nếu là nhị tẩu thì đương nhiên không thành vấn đề, nhưng hiện tại có thêm một Nhị Nha kia……” Hắn chậc chậc hai tiếng, rung đùi đắc ý nói, “Khó đấy.”
“Nhị Nha khó đối phó sao?”
“Không chỉ khó đối phó đâu.” Lộ Tam Trúc đột nhiên trầm mặc một chút, rất là cảm khái, “Về sau nhà nhị ca sợ là sẽ càng ngày càng tốt lên rồi. Về sau chúng ta tốt nhất không nên đắc tội Nhị Nha, biết không?”
Hắn chỉ chỉ chén mì trước mặt, “Kể cả mỳ này ấy, chúng ta cũng không phải ăn mà không trả tiền đâu.”
Lương thị không cho là đúng, nàng biết Nhị Nha là người biết võ, nhưng nàng chính là trưởng bối, Đại Bảo lại là một hài tử, chẳng lẽ nàng ta còn có thể đánh bọn họ chắc?
Nhưng mà trước nay mọi việc trong nhà luôn phải nghe theo Lộ lão tam, hắn đã nói như vậy rồi Lương thị tất nhiên không dám làm khác, chỉ có thể không cam lòng đem chén mì của mình gắp một phần ba sang cho nhi tử.
Cơm nước xong thì trời đã tối hẳn, bồn mỳ lớn của Lộ gia rốt cuộc vẫn giải quyết xong hết rồi.
Mấy người Nguyễn thị khó có khi nào được no như vậy, thậm chí còn phải đi lại cho tiêu thực. Lớn đến như vậy nhưng bọn họ vẫn là lần đầu tiên trải qua cảm giác này.
Việc rửa chén Nguyễn thị kiên quyết không cho Thư Dư nhúng tay. Mọi chuyện cọ nồi rửa chén, cho gà ăn, quét dọn sân viện, nàng đều mang theo Đại Hổ cùng Tam Nha nhanh nhẹn làm hết.
Thư Dư trở về phòng, nhân cơ hội này đem túi tiền của mình ra, bắt đầu đếm tiền còn lại.
Thời điểm rời khỏi Thư gia, nàng không lấy một văn tiền nào của Thư gia cả. Tiền của Thư gia phần lớn đều không sạch sẽ, Thư đại lão gia gom tiền một chút cũng không nương tay, chờ ba tháng sau khi Thư gia bị lưu đày, những mục này đều sẽ bị quan viên tra án hạch toán rõ ràng.
Thư Dư tuy biết mình trốn không thoát được vận mệnh lưu đày, nhưng cũng không muốn vào lúc hạch tội lại có thêm một tội danh.
Nàng vẫn muốn sau khi lưu đày lập tức thoát thân, có thể bớt một chuyện thì không cần thêm một chuyện, huống chi cầm tiền của Thư gia đi tâm cũng không an ổn.
Cho nên lúc ra khỏi thành, trên người nàng chỉ có sáu mươi lượng bạc do chính nàng tự kiếm được thôi.
Sáu mươi lượng bạc, trong đó tiền trị chân của Lộ Nhị Bách ít nhất là mười lăm lượng.
Thư Dư vì để ngừa vạn nhất, đã chuẩn bị bỏ riêng ra hai mươi lượng bạc.
Trừ khoản này thì còn có một đường lộ phí nàng từ phủ thành lại đây, tiền thuê xe dùng hết một lượng rưỡi.
Sau đó còn mua thịt mua điểm tâm cùng với gạo, bột mỳ, dầu, chén đĩa nàng mua hôm nay nữa, còn cả tiền nàng ăn cơm bên ngoài đã dùng hết tầm khoảng 500 văn.
Cho nên hiện giờ bạc để chi tiêu trong tay nàng cũng chỉ dư lại 38 lượng.
38 lượng đối với những thôn dân ở Thượng Thạch thôn mà nói đã có thể là một con số rất lớn, rất nhiều người tích cóp cả đời cũng không được một nửa số đó.
Nhưng đối với Thư Dư thì vẫn là quá ít. Kế tiếp chỗ phải dùng đến tiền của nàng còn rất nhiều, xem ra việc cấp bách lúc này là mau chóng kiếm tiền.
Mới vừa nghĩ, cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc cốc.
Thư Dư cất bạc đi, đứng dậy mở cửa.
Sau đó liền nhìn thấy Nguyễn thị cầm kim chỉ khay đan tiến vào, cười nói với nàng, “Nương thấy vạt áo của con bị xé rách rồi, nương giúp con khâu lại nhé.”
Thư Dư sửng sốt, cúi đầu nhìn váy áo.
Làn váy xác thật bị rách, là hôm nay lúc nàng giằng co với mấy người Nguyễn bà tử, che ở trước mặt Nguyễn thị không cẩn thận bị móc phải cành cây.