Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ (Dịch)

Chương 7 Muội Muội Bị Gọi Là Người Quái Dị

Hài tử kia trên người mặc quần áo đầy mụn vá, vừa nhỏ vừa ngắn, mắt cá chân cũng lộ hết cả ra, quần áo bẩn thỉu, có lẽ là bị ngã nhiều rồi, tóc tai cũng trở nên lộn xộn.

Mấy hài tử kia chạy vọt về phía nàng, vây quanh nàng vừa nhảy nhót vừa hát.

“Sửu bát quái, đánh cỏ heo, đáng thương, không cơm ăn, té ngã, phá tướng, sau này lớn lên không ai thèm. Ha ha ha ha ha.”

Tiểu cô nương bị bọn họ vây quanh ở giữa, tiến không được lui cũng không xong, đầu cúi gằm xuống cắn chặt răng để không làm mình khóc ra tiếng, đôi tay gắt gao che mặt lại, vô cùng đáng thương đứng tại chỗ.

Hai chân gấp gáp hoảng loạn, xoạch một cái lại té ngã trên đất.

Bọn nhỏ cười vang, “Ngươi xem nàng té ngã kìa, mỗi ngày đều té ngã. Mẹ ta nói chân cẳng nàng không tốt, giống cha nàng, sau này sẽ biến thành người què.”

Tiểu cô nương rốt cuộc nhịn không được nữa khóc lên, chỉ là tiếng khóc ép tới nhỏ nhất có thể.

Ngay sau đó lại nhanh chóng bò dậy, cuống quít nhặt cỏ heo rơi đổ trên mặt đất bỏ lại vào sọt.

Nếu không nhanh lên thì sẽ bị bọn họ dẫm hỏng mất, nàng hôm nay coi như làm không công rồi.

Trên mặt còn vương nước mắt, tay tiểu cô nương lại không dám dừng lại.

Đang ra sức nhặt thì trước mặt có thêm một đôi tay trắng nõn đang giúp nàng gom lại cỏ heo, đặt vào bên trong sọt.

Tiểu cô nương ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của Thư Dư thì ngẩn người.

Đây là ai, tỷ tỷ này nhìn thật xinh đẹp, giống như tiểu tiên nữ vậy.

Tiểu cô nương lúc này mới chú ý tới những tiếng cười nhạo bên tai đã không còn từ khi nào, những hài tử đó vốn đang vây quanh chặn đường nàng lúc này đều đứng ở rất xa, đang ngơ ngẩn nhìn một màn trước mắt này.

Thư Dư cách tiểu cô nương rất gần, lúc này mới phát hiện trên mặt nàng có một vết sẹo.

Vết sẹo kia cũng không lớn lắm, nhưng mà nàng quá gầy, sắc mặt vàng như nến, khiến cho vết sẹo kia nhìn có vẻ phá lệ rõ ràng.

Trách không được những người đó lại gọi nàng là sửu bát quái.

Có lẽ cảm nhận được tầm mắt của Thư Dư, tiểu cô nương vội cúi đầu xuống, theo bản năng kéo kéo tóc mình muốn che lại vết sẹo kia.

Thư Dư lại cười nói, “Không cần phải lo đâu, khi tỷ còn nhỏ trên mặt cũng không cẩn thận để lại một vết sẹo, sau khi lớn lên thì không còn nữa rồi.”

Tiểu cô nương ngơ ngác, “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi, muội xem mặt của tỷ làm gì có dấu vết gì đâu?”

Đời trước trên mặt Thư Dư đúng là có sẹo. Nàng vốn rất đẹp, mà đại lão của tổ chức kia tuy rằng cũng tu thân dưỡng tính không tồi nhưng nếu gặp được cô nương mà hắn thấy hứng thú thì cũng sẽ tìm mọi cách chơi đùa.

Thư Dư muốn báo thù cho cha mẹ nhưng không phải dùng cách này. Trở thành tâm phúc bên cạnh đại lão, so với nữ nhân vui chơi qua đường có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào sẽ đáng tin cậy hơn nhiều.

Cho nên nàng tự rạch một dao trên mặt mình, hủy dung mạo.

Đại lão ngay từ đầu thấy bộ dáng này của nàng cũng không muốn giữ bên người, nhưng ngặt nỗi Thư Dư bản lĩnh lớn. Đại lão yêu cầu lại hà khắc, người bình thường thật đúng là không thỏa mãn được yêu cầu làm việc cho hắn. Thư Dư học cái gì cũng rất nhanh, làm cái gì cũng đều hợp ý hắn. Một người như nàng còn hữu dụng hơn mười người khác, vừa hay đại lão lại không thích bên người đi theo quá nhiều người.

Cũng may, hắn đã ở vào trạng thái thoái ẩn, không cần xuất hiện trước người khác. Hơn nữa Thư Dư cũng trang điểm, lại làm kiểu tóc, vẫn là có thể che được một chút vết sẹo trên mặt.

Chẳng qua đại lão vẫn tương đối canh cánh trong lòng với vết sẹo kia của nàng, cũng đưa nàng đi bệnh viện muốn tẩy sẹo nhưng cố tình Thư Dư lại dị ứng với thành phần nào đó trong kem trị sẹo nên vết sẹo chẳng những không nhỏ đi mà ngược lại còn có xu thế phồng lên.

Đại lão liền lười quản nàng nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất