Chương 10:
Ta theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của Tiêu Tĩnh Đình.
“Ai nói với ngươi trẫm có ý định ban ngươi cho Thập Thất thúc?” Tiêu Tĩnh Đình mệt mỏi nhíu mày giữa trán, “Trẫm thấy ngươi nửa năm nay nhàn rỗi đến mức ngu đi rồi!”
Nhất thời, ta lòng đầy nghi hoặc: “Thường công công nói... loại rượu đêm đó bệ hạ muốn thần uống là... là...”
Tiêu Tĩnh Đình đứng dậy đi đến bên cạnh ta, cúi mắt nói nhỏ: “Đứng lên, nếu ngươi còn quỳ trên nền đất ẩm lạnh này, trẫm sẽ sai người trói ngươi lại, ném xuống sông cho cá tôm ăn.”
Ta chần chừ đứng lên, nhưng không biết nên phản ứng thế nào.
“Là gì?” Lúc này Tiêu Tĩnh Đình kề sát bên cạnh ta, “Lại khiến Ô Vũ đại nhân khó nói đến vậy?”
Trong lúc hoảng loạn, ta theo bản năng muốn lùi về sau, nhưng bị Tiêu Tĩnh Đình ôm lấy eo, kéo lại gần hơn.
Ánh mắt nóng bỏng đối diện với ánh mắt của ta.
“Trước mặt trẫm, lại khen một nam nhân khác như vậy...” Giọng nói của Tiêu Tĩnh Đình trầm thấp, vô cùng mập mờ.
Mỗi chữ như một thanh sắt nung đỏ, in lên mặt ta.
Cơ thể ta cứng đờ, không thể phản ứng.
Tiêu Tĩnh Đình ngược lại cười đắc ý, chậm rãi nói: “Ba năm trước đóng quân ở Tây Bắc, lúc trẫm sốt cao mê man, Ô Vũ đại nhân đã làm gì, còn nhớ không?”
Trong đầu ta vang lên tiếng nổ, mặt lập tức đỏ bừng.
Ngày đó Tiêu Tĩnh Đình uống thuốc giải, trong trướng chỉ có một mình ta hầu hạ.
Khi đó không có ai, ta không kìm được lòng.
Trong lúc bồng bột, ta cúi xuống khẽ chạm môi vào má hắn.
“Thần... lúc đó là muốn thử xem nhiệt độ trên người bệ hạ...”
Ta chột dạ tính toán lời bào chữa, xấu hổ đến mức muốn độn thổ tại chỗ.
Tiêu Tĩnh Đình không cho phép ta giải thích thêm một chữ nào, dứt khoát phong kín môi ta.
Cả người hắn áp sát lại, một tay kìm chặt cằm ta, thành thạo cạy hàm răng.
Khoảnh khắc chạm vào lưỡi.
Trong đầu ta như có thứ gì đó nổ tung.
Những đốm lửa vương vãi thiêu đốt hết lý trí còn sót lại.
Rất nhanh, ta bị hắn hôn đến mềm nhũn cả hai chân.
Tiêu Tĩnh Đình thuận thế bế xốc ta lên, đi về phía chiếc giường trong phòng.
Khoảng thời gian ngắn ngủi được hít thở khiến ta tỉnh táo lại đôi chút.
“Bệ hạ, Thường công công đang ở ngoài cửa...” Bị Tiêu Tĩnh Đình ném xuống giường, ta đưa tay chống vào ngực hắn, “Đừng vội...”
“Nếu ngươi còn nói thêm một chữ nữa, lần này, trẫm sẽ không bận tâm đến ngươi nhiều như vậy nữa đâu.” Tiêu Tĩnh Đình ghì chặt tay ta, giữ cố định trên đỉnh đầu, hơi thở ấm nóng phả mạnh vào mặt ta.
...
Mở mắt ra, đã là sáng ngày hôm sau.
Sau khi tỉnh dậy, ta thấy mình bị giam giữ trong vòng tay ấm áp của Tiêu Tĩnh Đình.
Ta không dám lên tiếng, vờ như còn mơ màng lật người lại, quay lưng về phía người phía sau.
Cảm giác khó chịu ban đầu ập đến, trong màn trướng thoang thoảng mùi hoè giác, trong chăn càng rõ hơn.
Hoè giác mát máu, dùng làm thuốc có tác dụng tiêu sưng giảm đau...