Tới chỗ này, ngoài việc tới thăm nhà Kiều Vãn Tình thì mấy người Lục Vân Phỉ còn có ý định đi thăm miếu Nguyệt Lão và thăm quán đồ chay Thoát Đơn của Kiều Vãn Tình.
Bọn họ định đi thăm miếu Nguyệt Lão với đến quán đồ chay để ăn tối nên đương nhiên mấy người Kiều Vãn Tình phải đi cùng. Nếu không thì mấy người bên ngoại của Cố Yến Khanh lại bảo cô tiếp đón không chu đáo.
Tuy rằng miếu Nguyệt Lão chỉ cách quán đồ chay của Kiều Vãn Tình có hơn 200 mét thôi nhưng cô còn chưa từng đến miếu Nguyệt Lão bao giờ. Đi cùng mấy người Lục Vân Phỉ cô cũng nhân tiện đi thăm miếu Nguyệt Lão luôn, thưởng thức xem nơi thu hút những chú cẩu độc thân trông như thế nào.
Kiều Vãn Tình đi thì đương nhiên là Cố Yến Khanh đi theo. Vốn dĩ ban đầu chỉ có hai người đi lại trở thành năm người.
Khẩu Khẩu nghe tới ra ngoài chơi lập tức xoay người chạy vào nhà, sau đó ôm ba cái mũ đội đầu đi ra, hai mũ màu đen một mũ màu trắng. Vừa nhìn là biết đồ đôi cho gia đình.
“Ma ma, đây.” Khẩu Khẩu đưa chiếc mũ màu trắng cho mẹ mình.
“Cảm ơn Khẩu Khẩu.” Kiều Vãn Tình nhận lấy đội lên đầu.
Đọc Full Tại Truyenfull.com
Lục Vân Phỉ đúng là đã bị bảo bối đáng yêu này làm cho ngọt muốn chết rồi. Vừa mới chỉ nhắc đến đi ra ngoài chơi thôi mà nó đã chạy vào nhà lấy mũ cho mọi người, đúng là quá ngoan mà. Cô hỏi: “Thế của ba ba cháu đâu? Mũ của ba ba cháu là cái nào.”
Khẩu Khẩu bé bỏng còn chưa biết mũ lớn là của ba ba hay của mình. Nhưng cậu có một biện pháp rất hay, đầu tiên là để một cái mũ xuống đất, sau đó đội cái còn lại lên đầu mình.
Cái mũ trên đầu cậu đúng là của Cố Yến Khanh. Mũ của Cố Yến Khanh quá rộng, che hết cả khuôn mặt nhỏ của Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu vui vẻ cười, lấy mũ đưa cho Cố Yến Khanh: “Ba ba.”
Nói rồi Khẩu Khẩu còn liếc mắt nhìn Lục Vân Phỉ một cái, ý bảo cô khen mình.
Lục Vân Phỉ nhìn bạn nhỏ thông minh trước mặt không nhịn được đi qua sờ sờ đầu cậu: “Bảo bối thông minh quá!”
Khẩu Khẩu vui vẻ cười, kéo tay ba ba mình: “Ba ba, đi ~”
Cố Yến Khanh bế cậu lên, quay đầu lại nhìn Kiều Vãn Tình: “Bây giờ đi luôn hả em?”
“Đi thôi đi thôi, chút nữa là muộn đó. Lort tiên sinh đâu rồi?”
Lục Vân Phỉ đỡ trán: “Có lẽ cậu ấy còn đang xây dựng tình hữu nghị với A Hoàng.”
Lort khá thích văn hóa của Trung Hoa, nên anh cũng đã từng tìm hiểu về loài chồn rồi. Vì thế khi vừa nhìn thấy Hoàng Đại Tiên, Lort liền cúi người thật sâu, cung kính chào hỏi nó: “Giống người.”
Kiều Vãn Tình lên Baidu tra mới biết đây là cách chào hỏi Hoàng Đại Tiên. Nhớ lại lúc trước cô gặp nó cô cũng chẳng nói nó giống người.
…… Theo kịch bản của mấy quyển tiểu thuyết huyền ảo thì do cô chưa nói Hoàng Đại Tiên giống người nên nó hóa hình thất bại, tu vi trăm năm tu luyện bị hủy hoại trong một ngày, bị biến về nguyên hình. Vì thế mà từ đó Hoàng Đại Tiên ăn vạ cô, ở nhà cô làm sâu gạo nằm ì ra đó sống qua ngày.
Khụ khụ.
Bọn họ quay vào trong sân thì thấy Lort vẫn còn đang nói chuyện với Hoàng Đại Tiên. Hoàng Đại Tiên vừa ăn cơm trưa xong, đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, thân chồn béo ú của nó dán vào trong sân. Mặc kệ Lort trêu nó hay nói cái gì nó cũng không thèm nhấc mí mắt lên nhìn.
Trước khi đi Lort còn lưu luyến không rời, còn bảo Kiều Vãn Tình nếu có chồn con hay gì thì nhất định phải báo cho mình. Anh cũng muốn ôm một con về nuôi.
Năm người cùng ngồi xe Cố Yến Khanh đi tới miếu Nguyệt Lão. Cố Yến Khanh lái xe, ngồi ghế lái, Kiều Vãn Tình cùng Lục Vân Phỉ và Khẩu Khẩu ngồi ghế sau, còn Lort ngồi ghế phụ lái.
“Em thấy người ta bảo là miếu này linh lắm, đúng không chị?” Trên đường đi, Lục Vân Phỉ hỏi. Là một chú cẩu độc thân nên cô nàng vô cùng hứng thú với những chỗ cầu tình duyên như miếu Nguyệt Lão.
Kiều Vãn Tình nói: “Thật ra chị cũng không biết là có linh hay không. Nhưng chắc là do chính phủ quảng cáo nên dù trời nóng như này, vẫn có rất nhiều người tới đây.”
Cố Yến Khanh nói với cô, việc làm ăn ở khách sạn bên kia vô cùng tốt. Gần như lúc nào cũng trong trạng thái kín phòng.
Có rất nhiều người tới đây ở qua đêm luôn. Ở qua đêm thì sáng hôm sau có thể leo cầu thang lên trên cao ngắm mặt trời mọc, sau đó thì đi lễ ở miếu Nguyệt Lão. Đi lễ xong thì sẽ tới quán đồ chay Thoát Đơn khá nổi tiếng ăn một bữa. Nếu mà thích rau ở đó thì lại xuống dưới chân núi đến cửa hàng Nông Gia Nhạc mua rau tươi về tự nấu.
Nơi đây không chỉ có mỗi những người độc thân tới. Sau khi miếu Nguyệt Lão được tu bổ thì nơi đây không chỉ là nơi người ta tới cầu tình duyên mà còn là nơi tới hỏi tình duyên, nơi cầu cho hôn nhân thuận buồm xuôi gió, trăm năm hòa hợp. Vì thế có rất nhiều khách tới đây.
“Hẳn là tình hình khách du lịch bên này của mọi người rất tốt.” Lort nói, “Hôm trước tôi định đặt chỗ ngủ qua buổi tối trên mạng mà đến cả nhà dân cũng không có.”
“Đúng rồi đó. Cũng có nhiều người tới đây nói về chuyện này. Mấy người bọn họ tới nơi này chơi cũng tưởng sẽ có dịch vụ ở nhà dân, ăn đồ ăn nông thôn hay gì đó. Nhưng mà bên chính phủ cũng có nói sắp quy hoạch, xây dựng lại nơi này thêm lần nữa, chắc đến cuối năm là bắt đầu triển khai.”
Nếu mà quy hoạch, xây dựng lại chỗ này thì việc làm ăn của quán đồ chay nhỏ của cô sẽ càng tốt hơn.
Nghĩ đến chuyện này, Kiều Vãn Tình càng cảm thấy may mắn hơn vì trước đó mình đã thuê miếng đất này.
“Khá ổn đó, nếu như vậy thì nơi đây sẽ càng phát triển tốt hơn, nói không chừng còn trở thành một trấn du lịch nhỏ ấy chứ,” Lort nói tới đây thì hơi tiếc nuối, “Đáng tiếc tôi không tới sớm, không có cơ hội thuê nhà dân ở đây.”
“……”
Thật ra nếu muốn ở nhà dân thì có thể tới nhà Kiều Vãn Tình ở một đêm. Nhưng nếu Kiều Vãn Tình thật sự để Lort ở nhà mình khẳng định Cố tổng sẽ ăn một thùng giấm chua luôn đó!
Vì thế cô nói: “Vậy chờ một hai năm nữa anh lại tới nha! Cũng không lâu đâu mà.”
Lort cười cười, nói: “Vậy tôi sẽ chờ.”
Đọc Full Tại Truyenfull.com
Khoảng hơn ba giờ chiều năm người bắt đầu đi, gần 4 giờ thì tới nơi. Vì bây giờ là mùa hè, lại còn là buổi chiều nên lúc này có rất ít du khách đang tới tham quan. Bởi lẽ mọi người đều đi buổi sáng hoặc chập tối cho mát, vì thế nên buổi chiều gần như chẳng có ai.
Trời rất nóng, đường bị phơi nắng cả ngày bốc hơi làm mọi người đi được vài bước đều đã nóng ướt đẫm mồ hôi.
Tay trái Khẩu Khẩu nắm tay Kiều Vãn Tình, tay phải nắm tay Cố Yến Khanh. Cậu nhóc ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: “Nóng quá nha.”
“Một lát nữa là tới nơi rồi, bảo bối cố chịu chút nhé!”
Kiều Vãn Tình lấy khăn giấy lau mặt cho cậu nhóc, sau đó lại lau lau mặt mình. Từ xe đi đến miếu Nguyệt Lão phải đi tầm 60 mét. Đi xa mà trời lại còn nóng như này làm người ta có chút mệt mỏi.
Lort đi hai bước tới bên người Kiều Vãn Tình, lấy một cái quạt gấp từ trong túi ra, đưa cho cô: “Kiều tiểu thư, dùng quạt quạt đi.”
Kiều Vãn Tình nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Quạt này chắc là đồ lưu niệm nên làm trông vô cùng đẹp mắt. Kiều Vãn Tình mở quạt ra phe phẩy quạt cho Khẩu Khẩu.
Lục Vân Phỉ cũng đang sắp nóng đến không chịu nổi rồi, thấy vậy cô liền nói: “Cậu còn cái nào nữa không? Cho tôi một cái.”
Lort xòe tay: “Lần trước đi Cố cung chơi tôi mua, nhưng chỉ có một cái thôi.”
“……” Kiều Vãn Tình đưa quạt cho Lục Vân Phỉ, “Em cầm đi, chị cũng không nóng lắm.”
“Không cần không cần ạ,” Lục Vân Phỉ vội xua tay, “Chị quạt cho Khẩu Khẩu đi, em tưởng Lort mang nhiều quạt nên mới hỏi vậy thôi.”
Kiều Vãn Tình nhìn qua Lort, thấy anh cũng không có quạt. Đúng là chỉ có một cái thật. Cô cảm thấy hơi ngượng. Nhưng Khẩu Khẩu lại rất thích cái quạt kia, một hai đòi lấy tự quạt. Cậu nhóc tránh khỏi tay Kiều Vãn Tình, vụng về phe phẩy quạt cho mình.
Cố Yến Khanh vẫn luôn im lặng lặng lẽ nhìn sau đó hừ lạnh một cái.
Năm người tới miếu Nguyệt Lão lễ, sau khi lễ xong thì tới cây nhân duyên trước cửa treo dây ước nguyện màu đỏ. Tuy rằng Kiều Vãn Tình không quá tin tưởng vào mấy chuyện này nhưng phải công nhận là việc này khá thú vị.
Lúc mấy người treo dây ước nguyện, Lort ỷ vào mình cao to nên hoàn thành việc treo đầu tiên. Lục Vân Phỉ cũng treo xong ngay sau đó. Tuy rằng vị trí thấp hơn một chút nhưng cô cũng đã buộc được thành công.
Chỉ có một mình Kiều Vãn Tình, có lẽ chiếc dây này chơi cô thì phải, cô với vào lần vẫn chưa treo được. Trùng hợp lúc ấy Cố Yến Khanh nhận điện thoại công việc nên đi ra ngoài gọi điện rồi. Kiều Vãn Tình nhảy mệt bở hơi tai, thậm chí còn định từ bỏ rồi.
“Để tôi giúp Kiều tiểu thư.” Sau khi Kiều Vãn Tình thất bại lần nữa, Lort nhặt dây lên giúp cô, nói.
“Không cần đâu, tôi chờ Yến Khanh……”
Cô còn chưa nói xong thì Lort đã treo xong rồi.
“Oa, cao thật,” Lort nhìn cái dây ở vị trí cao nhất bay trong gió, vui vẻ nắm chặt tay, “Yeah! Đã xong!”
Khẩu Khẩu không hiểu gì nhưng cũng hùa theo: “Thật, thật cao, cao!”
Kiều Vãn Tình: “……”
Cố Yến Khanh vừa đi nhận điện thoại về: “……”
Cố tổng thầm thủ thỉ trong lòng: Bình tĩnh không được manh động!
Treo dây ước nguyện xong thì cũng đã năm giờ rồi, mặt trời cũng bắt đầu xuống núi. Vì vậy trời mát hơn một chút, năm người chuẩn bị đi tới cầu Hỉ Thước tham quan.
“A, bên này có bán kem ốc quế!”
Trên đường đến cầu Hỉ Thước, Lục Vân Phỉ để ý tới quán trà sữa đồ ăn nhẹ trong một căn nhà nho nhỏ bên miếu Nguyệt Lão. Đang mệt lại có kem để ăn, đúng là hạnh phúc mà!
“Không cần mua cho anh, anh không ăn đồ ngọt.” Lúc bọn họ qua đó, Cố Yến Khanh nói. Anh chỉ bảo họ mua cho mình một chai nước lạnh thôi. Vì thế trừ Cố tổng, trong tay mỗi người đều có một cây kem ốc quế.
Khẩu Khẩu còn nhỏ, thích ăn đồ ngọt. Cậu nhóc nắm chặt cây kem ốc quế li ếm li ếm dính đầy ra mặt, ra người. Kiều Vãn Tình biết đưa cho cậu ăn kiểu gì cũng bẩn áo nên mặc kệ Khẩu Khẩu cho Khẩu Khẩu tự ăn. Chờ đến lúc đi về thì qua quán đồ chay thay quần áo sạch là được.
Kem ốc quế của nhà này ăn cũng khá ngon, ngon hơn so với cô tưởng.
Cố Yến Khanh đi đến bên cạnh Kiều Vãn Tình, hỏi: “Ăn ngon không?”
“Không tệ lắm, ăn cũng được.”
Cố Yến Khanh vươn tay lấy cây kem ốc quế của Kiều Vãn Tình, đưa đến bên miệng, cúi đầu khẽ cắn một cái rồi gật đầu: “Ngọt thật.”
“Không phải là anh không thích ăn đồ ngọt sao?”
“Nếu ăn chung với em thì anh thích.”
“……”
“Trời ơi, hai người đừng buồn nôn như vậy có được không? Suy nghĩ cho cảm nhận của mấy con người độc thân này đi chứ!”
Âm thanh của hai người không nhỏ, Lục Vân Phỉ đi bên cạnh nghe xong nổi hết cả da gà. Người anh họ này của cô đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ.
Cố Yến Khanh nhàn nhạt liếc nhìn Lục Vân Phỉ một cái. Lục Vân Phỉ lập tức ngẩng đầu lên nhìn trời, “A, ánh trăng hôm nay thật đẹp!”
Kiều Vãn Tình: “……”
Đọc Full Tại Truyenfull.com
Cố tổng không thích ăn ngọt cùng Kiều Vãn Tình mỗi người cắn một miếng ăn hết cây kem ốc quế. Sau đó Cố tổng còn cố ý li ếm giọt kem rơi trên đầu ngón tay Kiều Vãn Tình, nói: “Cái này ngọt nhất này.”
Đối với lời thả thính đột ngột của Cố tổng, Kiều Vãn Tình cũng đã quen rồi. Nhưng đứng trước nhiều người, cô vẫn có chút ngượng ngùng, duỗi tay đánh bả vai Cố Yến Khanh: “Anh nghiêm túc một chút đi.”
Nhìn hai người ân ân ái ái, bắn bong bóng màu hồng, Lục Vân Phỉ yên lặng tránh ra.
Lort cũng cười cười, khen hai người cũng quá ngọt ngào rồi.
Khẩu Khẩu vừa đi vừa ăn kem của mình, đôi ba mẹ vô lương tâm không ai để ý tới cậu nên lúc cậu ngẩng đầu lên thì mặt dính đầy kem ốc quế, không khác gì một chú mèo mướp nhỏ cả!
Không chỉ trên mặt mà cằm, quần áo, chân tay đều dính kem hết. Khẩu Khẩu còn luyến tiếc, cảm thấy ăn chưa đã miệng nên thò tay vào bốc kem lên ăn.
Nhưng bên trong đều là kem, vô cùng lạnh, tay nhỏ của Khẩu Khẩu không chịu nổi. Vì thế cầm xong thì cậu nhanh chóng nhét vào trong miệng. Miệng cũng không chịu nổi cái lạnh của kem nên cậu lại nhè ra. Có lẽ nhè ra Khẩu Khẩu thấy man mát nên lại lấy tay xoa hết lên mặt.
Sau khi chà chà lên mặt xong thì Khẩu Khẩu lại thấy tay dính dính bẩn bẩn nên lại lau vào quần áo mình.
Mọi người: “……”
Một cây kem ốc quế cao đã được Khẩu Khẩu “xử lí” hết một nửa, bôi bôi chét chét vào mặt cùng quần áo. Nếu hỏi ăn được bao nhiêu có lẽ Khẩu Khẩu còn chưa ăn được một phần ba.
Khẩu Khẩu thấy ba mẹ đang nhìn mình còn vô cùng vui vẻ, duỗi tay bốc thêm ít kem, sau đó chìa tay ra: “Ma ma, ăn ~”
“…… Mẹ ăn no rồi, bảo bối tự ăn đi.”
Tuy biết rằng đứa nhỏ nào cũng như vậy thôi, nghịch bẩn như vậy cũng là chuyện bình thường, nhưng nhìn bộ dáng bẩn bẩn này của Khẩu Khẩu, Kiều Vãn Tình thân làm mẹ vẫn có chút ghét bỏ không muốn ăn kem ốc quế trên tay cậu nhóc.
Bảo bối ơi, nước miếng của con chảy hết vào trong kem ốc quế rồi kìa!
“Không cần ~ ma ma ăn.”
Khẩu Khẩu một hai đòi Kiều Vãn Tình phải ăn. Tay cậu nắm chỗ kem, thấy Kiều Vãn Tình mãi không cúi xuống ăn còn không vui dậm chân làm nũng, làm bộ nếu mẹ không ăn thì con sẽ khóc cho mẹ xem. Nhìn bộ dáng đó của cậu, Kiều Vãn Tình đành phải cúi đầu ăn một miếng kem trên tay cậu.
Sau khi mẹ mình ăn, Khảu Khẩu mới vui vẻ. Do để lâu nên chỗ kem ốc quế trên tay cậu đã chảy thành nước rơi xuống đất rồi. Cây kem của cậu là vị xoài, có màu vàng. Nhìn cảnh này mà không biết Khẩu Khẩu đang ăn kem thì đúng là cạn lời.
Nhưng Khẩu Khẩu cũng không để ý, sau khi mẹ ăn xong thì còn một ít kem dính trên tay, cậu nhóc giơ tay về phía ba ba: “Ba ba, ba ba ăn ~”
“……” Cố tổng không giản dị dễ gần như Kiều Vãn Tình, anh nói, “Đây là món mà cô họ của con thích ăn nhất đó, Khẩu Khẩu mau tới đưa cho cô họ đi!”
Khẩu Khẩu là một bạn nhỏ nghe lời. Nghe Cố Yến Khanh nói xong thì ngay lập tức cậu nhìn về Lục Vân Phỉ chưa kịp chuồn đi. Bây giờ cậu nói còn chưa rõ ràng, cười vui vẻ nói: “Họ, lợn lợn họ ăn ~”
Lục Vân Phỉ: “……”
*Trong tiếng Trung, cô họ đọc là
姑姑 (phiên âm: gūgū), lợn là猪 (phiên âm zhū). Do Khẩu Khẩu đang bập bẹ tập nói nên cậu nhóc nói nhầm hai từ này nha các nàng