Chương 39: Chị Dâu Thật Lợi Hại
Từ Khả đỏ mắt,"Diệp Duật, nếu như cô ta toàn tâm toàn ý cho rằng em làm việc đó, vậy cứ xem như em làm đi, em dập đầu với cô ta..."
Cô ta vùng vẫy bước xuống đất, sau đó quỳ xuống trước mặt Dung Yên, dập đầu ba lần liên tiếp.
Ngay khi làm xong động tác này, cô ta liền đứng dậy và loạng choạng chạy đi.
Diệp Duật: ...
Nhìn bóng người chạy đi kia, tâm trạng của anh ta rất phức tạp.
Lúc này, một giọng điệu giễu cợt vang lên bên cạnh anh ta.
"Anh thấy chưa vậy? Đó là điều cô ta đã làm."
Diệp Duật quay đầu lại, sắc mặt rất khó coi,"Cô cần gì phải hung hăng ép người khác như vậy chứ?"
Dung Yên cười lạnh một tiếng,"Nhìn dáng vẻ thánh tổ phụ này của anh, chắc là cô ta chưa hại anh nhỉ? Nếu như lúc trước cô ta bỏ thuốc khiến anh không thể tham gia thi đại học, anh còn có thể bình tĩnh khuyên bảo người khác rộng lượng tốt bụng như bây giờ không?"
Vậy thì anh ta có thể muốn giết người.
Cắt đứt tương lai của một người cũng giống như giết chết một người, làm sao anh ta có thể bình tĩnh được?
Dung Yên nhìn vẻ mặt của anh ta, vẻ giễu cợt trên mặt càng nhiều hơn: "Xem đi! Nếu như anh gặp phải chuyện này, anh cũng không muốn bỏ qua đúng không? Cho nên, anh khuyên tôi... Anh không cảm thấy mình có chút nực cười sao?"
Diệp Duật sửng sốt không nói nên lời, một lúc lâu sau, rốt cục tìm được giọng nói của mình.
"... Cô chỉ là đoán thôi, Từ Khả cũng nói rồi, không phải cô ấy làm..."
Đối diện với ánh mắt châm chọc của Dung Yên, giọng nói yếu ớt đến nỗi không thể nói tiếp được nữa.
Anh ta xấu hổ lấy ra một xấp tiền từ trong túi,"Đây là một trăm đồng..."
Dung Yên lịch sự nhận lấy, dù sao đây cũng là tiền bồi thường cho cô.
Diệp Duật không thể ở lại lâu hơn, ngay sau khi đưa tiền, anh ta vội vàng quay người rời đi.
Dung Yên cao giọng nói với anh ta một câu: "Hai người nhớ lên loa phát thanh xin lỗi đó, nếu không tôi sẽ đến đồn cảnh sát kiện hai người..."
Khi Diệp Duật nghe thấy lời này, anh ta xém chút ngã xuống.
Lúc này anh ta vô cùng hối hận vì đã đến đây.
Thực sự không nên đến.
Dung Yên cười lạnh một tiếng, sau đó quay mặt đi, nhìn thấy người vẫn đang ôm chặt đòn gánh, cô lại mỉm cười: "Làm tốt lắm, đây là phần thưởng của em."
Cô lấy ra năm đồng đưa cho cậu bé.
Tần Dư nhìn tiền, mặt cậu bé lập tức đỏ bừng: "Em, em không cần..."
Cậu bé giúp đỡ Dung, không phải vì tiền, mà vì cô là chị dâu cả của mình.
"Đưa cho em thì cứ lấy đi, không cho phép trả lại cho chị." Dung Yên không cho Tần Dư từ chối, liền trực tiếp nhét tiền vào tay cậu bé.
Tần Dư: ...
Từ trước tới nay, tờ tiền mệnh giá lớn nhất mà cậu bé nhận được, cũng chính là tờ năm đồng trong tay.
Sự kích động khiến tay cậu ấy hơi run.
Dung Yên cảm thấy buổi tối nhất định phải khao bọn họ một chầu, xem bọn họ, người nào người nấy đều gầy như vậy.
"Đúng rồi, em có biết gói sủi cảo không?"
Gia đình cậu bé chưa từng xa xỉ đến nỗi ăn món này, sao mà biết được chứ.
Nhìn vẻ mặt của Tần Dư, Dung Yên biết cậu bé không gói được,"Vậy em đi băm thịt đi, buổi tối gói sủi cảo ăn."
Tần Dư nghe thấy lời này, ánh mắt vô cùng sáng.