Chương 9: Dung Yên Tới Cứu
Nếu đặt ở tình huống bình thường, đối với con lợn rừng này anh sẽ không chút sợ hãi, có lẽ là còn vui vẻ, bởi vì điều này đại biểu cho việc có thịt ăn.
Có thể là do máu tươi trên đùi Tần Dã kích thích tới lợn rừng.
Con lợn rừng kia trực tiếp lao tới Tần Dã...
Một người một heo chiến đấu được vài hiệp, bởi vì chân cẳng Tần Dã không tiện, vết thương cũng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cuối cùng Tần Dã bị lợn rừng húc một cái, rồi rơi xuống một cái hố bị bao trùm bởi bụi gai và cỏ dại.
Tuy nhiên anh cũng không để cho con lợn rừng này sống sót... Ở khoảng khắc trước khi cú va chạm xảy ra, con dao trong tay anh đã đâm về phía con lợn rừng và đã giết được con lợn ấy...
Lúc Dung Yên tới, trời đã tối đen, ngọn núi này rất lớn, cô cũng không thể xác định chính xác Tần Dã đang ở đâu, chỉ có thể tìm dọc theo đường núi, vừa tìm vừa gọi tên của anh suốt quãng đường.
Cuối cùng cô ngửi thấy một mùi máu tanh rất nồng.
Lập tức chạy tới hướng của mùi máu kia với đôi mắt ngấn lệ... Khi nhìn thấy xác chết của lợn rừng, cô sững người trong chốc lát.
Sau đó cô lại nhìn thấy con dao chẻ củi trên cổ của con lợn rừng đã chết.
Nếu như cô nhớ không lầm thì cây dao này là của Tần Dã.
Một người ở tình huống như thế nào thì sẽ ném đi công cụ kiếm cơm của mình? Nhất định là đã gặp một tình huống cực kì nguy hiểm.
Cô nói thầm một tiếng không tốt, vội vàng tìm kiếm khắp nơi,"Tần Dã, Tần Dã... Anh ở chỗ nào?"
Sau khi hét to vài tiếng cũng không thấy có phản hồi gì, nhưng mà cô lại thấy được dấu vết chiến đấu ở nơi này, sau đó... Cô tìm được một cái hố, dường như cái hố này đã được đào bởi người thợ săn trước đó.
Đi gần đến miệng hố, cô dùng cây đuốc rọi xuống,"Tần Dã, anh có ở bên dưới không?"
Vốn dĩ Tần Dã đang hôn mê, trong lúc mơ mơ màng màng anh nghe thấy có người gọi tên của mình, hơn nữa giọng nói còn rất êm tai.
Giọng nói này đánh thức anh từ trong cơn hôn mê.
Anh nỗ lực mở to hai mắt, liền nhìn thấy miệng hổ phía trên có ánh lửa, vì thế suy yếu lên tiếng: "Tôi ở..."
Nhưng bây giờ anh không chỉ có cái chân bị gãy, xương sườn trên người cũng giống như bị gãy mấy cái, cho nên không thể nhúc nhích.
Tuy rằng giọng nói anh rất nhỏ, nhưng mà Dung Yên vẫn có thể nghe thấy, cô chiếu ánh lửa vào bên trong, đáy hố tối tăm đúng là không dễ phân biệt, nhưng mà nghe được giọng điệu của anh đã biết được tình huống của anh rất không ổn.
"Anh chờ một chút, em sẽ cứu anh lên liền..."
Tần Dã nghĩ rằng chủ nhân giọng nói là của người trong thôn đi tới cứu anh.
Đáng tiếc là ánh lửa phía trên đã biến mất.
Chỉ chốc lát sau, ánh lửa lại lần nữa xuất hiện.
Lúc Dung Yên men theo sợi dây thừng bò xuống, Tần Dã sợ ngây người,"Em lấy đâu ra dây thừng?"
Dung Yên không nghĩ tới tình huống của anh đã như vậy mà còn chú ý đến điều này.
Cô đương nhiên sẽ không nói dây thừng này được lấy ra từ trong trung tâm thương mại ở không gian của cô.
"Không cần để ý chi tiết này, trước tiên em xem tình huống của anh như thế nào rồi lại nói tiếp."
Cô duỗi tay sờ soạng ở trên người anh... Phán đoán tình trạng thương thế của anh.
Trong bóng tối, mặt Tần Dã lập tức đỏ bừng, nhiệt độ cũng rất nóng,"... Em đây là... đang làm cái gì?"
Tuy rằng bọn họ cũng coi như là vợ chồng mới cưới, nhưng mà cũng chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy.
"Chân của anh bị thương, có phải còn trúng độc đúng không? Hình như xương sườn cũng giống như bị gãy hai cái?"
Đây là một câu hỏi nghiêm túc, làm Tần Dã không khỏi xấu hổ, hiển nhiên là lúc nãy anh đã nghĩ sai rồi.
"... Bị rắn độc cắn, xương sườn hình như cũng bị gãy, em vẫn nên leo lên gọi người trong thôn tới đi..."