Chương 11: Công Khuân Vác
Đáp án là đương nhiên có thể.
Tơ tằm có thể coi là xa xỉ phẩm, gia đình bình thường chỉ mua một đến 2 bộ là nhiều rồi.
Giống như Tư Ninh Ninh, há mồm là 200 bộ, còn nhiều kích thước nữa, trung tâm thương mại tồn kho vốn đã không nhiều, toàn bộ đều bị cô bao hết.
Lại 5 vạn ra đi.
Tư Ninh Ninh quẹt thẻ, lưu loát để lại địa chỉ, cùng tầng này cô mua thêm 200 bộ nội y, đưa danh sách giao hàng cho bên chỗ cô mua chăn ga gối đệm, để bên họ sắp xếp giao hàng.
Đang tính lên lầu ăn bữa trưa xong rồi mới xuống tái chiến, kết quả chuông điện thoại lại kêu lên không ngừng.
Là các đơn đặt hàng hôm qua.
Mấy cửa hàng Taotao hôm qua đã giao hàng đến nơi, thế mà kho hàng không có ai, cho nên đành phải gọi điện thoại đến đây.
"Thật ngại quá, bây giờ tôi về liền."
Nhanh chóng cúp điện thoại, vẫy vẫy tay với nhân viên bán hàng lon ton chạy vào thang máy hướng gara xe mà đi.
*
Trước kho hàng, ngoài hai xe tải lớn còn có hai xe tải nhỏ chở gạo và thuốc.
Hai chiếc xe tải đầy ắp, không có người giúp chuyển hàng vào trong. Tư Ninh Ninh thương lượng với tài xế, nhờ tài xế chuyển hết hàng vào trong, đáp ứng trả công mỗi người 1000 tệ.
Cả bốn người không hề do dự mà gật đầu ngay lập tức.
Bốn vị tài xế khuân vác cực nhọc, cô đến cửa hàng tiện lợi mua mấy bình nước đá, kỳ thực là muốn đi vòng sang bên kia dùng cửa xe yểm hộ, lấy ra 4 con vịt trong không gian ra.
"Ui da——"
Đưa tay vào để cầm cái túi thì bị bỏng.
Kỳ lạ thật nhỉ, vịt quay, gà quay cô mua từ lúc sáng, cũng đã 4 tiếng đồng hồ trôi qua rồi, nhiệt độ cứ y như vừa mới ra lò, nóng đến bỏng tay.
Hôm qua đưa đồ vào dự trữ bên trong, Tư Ninh Ninh đã phát hiện tới thời gian trong không gian khác thời gian bên ngoài, đại khái là khoảng 3:1.
Ba giờ trong không gian bằng một giờ trôi qua ở thế giới thực. Bây giờ lại phát hiện thêm một cái là gà vịt quay 4 tiếng trôi qua mà y như mới. Cô phán đoán có lẽ đồ thả vào trong không gian sẽ luôn bảo trì trạng thái ban đầu khi nó được đưa vào.
Thật là, vượt xa mong đợi của cô.
Không biết về sau không gian còn cho cô kinh hỉ gì nữa không ha.
Xoa xoa đầu ngón tay, bình tĩnh xách túi trở về.
Tìm một chỗ đặt đồ đạc xuống: “Bác tài ơi, ở đây có thức ăn cùng nước uống, mệt mỏi đến đây nghỉ ngơi một chút nhé!"
Tư Ninh Ninh đến thuê kho hàng này thì ông chủ đã dọn dẹp sạch sẽ sẵn rồi, cả mặt đất cũng sạch bong.
Tư Ninh Ninh khách sáo vài câu, thì tầm mắt phát hiện một chàng trai trẻ đứng ở gốc cây gần cửa, cô do dự một lát mới tiến lên hỏi thử, xem cậu ấy có thể giúp đỡ khuân vác không, cô sẽ trả thù lao bằng với 4 bác tài xế.
Chàng trai trẻ kia không phải đến xem náo nhiệt mà là đến xem Tư Ninh Ninh.
Một cô gái nhỏ xinh đẹp, lái siêu xe, còn mua rất nhiều đồ, đúng là làm người khác tò mò.
Để ý mãi từ hôm qua thấy Tư Ninh Ninh chỉ có một mình, hắn ngượng ngùng không dám đến, nhân cơ hội nhiều người làm bộ đến xem náo nhiệt đánh giá một phen.
Bị Tư Ninh Ninh điểm chỉ, chàng thanh niên đỏ mặt, chẳng biết người ta đang nói gì, cứ thế mà ngơ ngác gật đầu: "Được, được."
"Tốt quá! Tôi mua nước, thức ăn để ở chỗ đó, mệt mỏi, khát nước có thể đến đó nghỉ ngơi."
Tư Ninh Ninh xoay người đi vào, phía sau vẫn không có động tĩnh, lại phải quay đầu lại: “Ơ! Lại đây a!”
"Được, được."
"Một người thì không biết gì, ngơ ngơ ngác ngác, một người thì "Không trâu bắt chó đi cày" (1). Nói tóm lại hiện tại đội ngũ khuân vác lại có thêm một thành viên.
(1) Không trâu bắt chó đi cày được dùng để chỉ việc dùng một người không đúng sở trường của họ.
Một lúc sau lại thêm mấy chiếc xe tải nhỏ giao đến băng gạc, thuốc. Nhưng tạm thời người đã đủ dùng. Tư Ninh Ninh không nhờ bọn họ hỗ trợ.