Chương 12: Bánh bao
Trở lại địa phương quen thuộc này, Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng thì cũng trở về nhà.
Vì muốn quan sát tình hình xung quanh, nàng đã chậm trễ một khoảng thời gian.
Nếu không, đáng lẽ nàng đã sớm trở về, đâu đến nỗi chậm trễ lâu như vậy.
"Đại ca trở về!" Lục Cẩn Khưu từ xa đã thấy bóng dáng nàng, vội vàng hô lên một tiếng.
Những người bên trong túp lều nghe tiếng liền chạy ra, vừa thấy quả nhiên là người nhà đã về, liền mau mắn chạy ra đón.
"Đại ca." Lục Cẩn Thừa nhìn thấy trên tay nàng xách theo không ít thứ, còn có cả một cái nồi sắt, lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Cái nồi này từ đâu ra vậy?" Hắn vô cùng nghi hoặc, trong nhà vốn không có tiền, làm sao đột nhiên lại có nồi mới.
Lục Cẩn Niên trả lời: "Cái này là do trước khi đi ta săn được hai con thỏ rồi đổi được, ta còn nhặt thêm một ít dược liệu khá đáng tiền, cho nên mới có thể mua được nó. Vào nhà trước đã."
Nàng đi một quãng đường dài thật sự có chút mệt mỏi, đã đi cả một ngày trời không nghỉ ngơi, sức người có hạn mà.
Lục Cẩn Khưu bên cạnh cũng chú ý tới sắc mặt nàng có vẻ uể oải, liền giúp một tay cầm đồ đạc, sau đó cùng nhau đi vào.
Nhưng cái nồi này trọng lượng quá lớn, khiến vành mắt hắn bỗng nhiên đỏ lên.
Đại ca đã phải đi bao lâu? Mà còn phải xách theo những thứ nặng nề như vậy...
Lục Cẩn Niên cũng không để ý đến sự khác thường của bọn họ, vào nhà liền buông chăn bông xuống và nói: "Đây là chăn bông mua lại của người khác đã dùng rồi, tuy là đồ cũ nhưng vẫn còn rất tốt, so với chăn mới thì rẻ hơn nhiều."
Nghe vậy mọi người đều chú ý đến đống chăn mền phía sau lưng nàng, ai nấy đều rất vui mừng.
"Lần này chúng ta cũng có chăn mền rồi!" Lục Cẩn Tân là người vui vẻ nhất, bởi vì mấy đêm nay cô bé luôn bị lạnh cóng mà tỉnh giấc.
Hai đứa em trai khác so với cô bé thì chống chọi với cái lạnh tốt hơn một chút, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn cũng không ổn.
"Đại ca, hình như em ngửi thấy mùi thịt?" Lục Cẩn Khưu hít hà mũi.
Không phải là bọn họ không để ý đến chăn mền trên người Lục Cẩn Niên, mà là mũi cậu bé đã ngửi thấy mùi thịt trước tiên, nên mọi người đều bị hương vị hấp dẫn sự chú ý.
Nhìn vẻ mặt nuốt nước miếng của mấy đứa em, Lục Cẩn Niên mỉm cười, sau đó lấy từ trong túi vải ra một cái bọc giấy.
Mở ra, bên trong là bốn cái bánh bao thịt, lập tức mùi thơm lan tỏa ra.
"Oa! Bánh bao!" Lục Cẩn Khưu chảy cả nước miếng.
Đúng là trẻ con, những người khác cũng có biểu hiện tương tự.
Nhưng Lục Cẩn Thừa quay mặt đi chỗ khác, không tiếp tục nhìn nữa.
Lục Cẩn Niên chia bánh bao cho mọi người, đến chỗ Lục Cẩn Thừa, nàng mới chú ý đến đứa nhỏ này.
"Làm sao vậy? Nè, Tiểu Thừa ăn bánh bao đi." Nàng đưa cho em một cái bánh bao.
Lục Cẩn Thừa không nhận, nói: "Đại ca ăn đi, em không đói bụng. Dạo này đại ca vất vả quá rồi, ăn nhiều một chút, em cũng là ca ca mà."
Không sai, hắn cũng là anh trai, nên phải nhường cho các em.
Tuy rằng lớn hơn không cần phải nhường, nhưng Lục Cẩn Niên dạo gần đây đã phải làm bao nhiêu việc vất vả, hắn đều biết rõ.
Không ăn cái bánh bao này thì hắn cũng không chết đói, nên cứ để Lục Cẩn Niên ăn là được.
Nghe vậy Lục Cẩn Niên kinh ngạc nhìn em, sau đó cười nói: "Tiểu Thừa, chị cũng có phần mà, mỗi người chúng ta một cái. Chờ sau này em trưởng thành có thể giúp chị rất nhiều việc, bây giờ không cần thiết phải để bản thân mình đói bụng đâu."
Nàng rất vui vì đứa nhỏ này đã có thể hiểu cho nàng, nhưng những điều đó không cần thiết, chỉ cần bọn họ có thể bình an lớn lên là nàng đã mãn nguyện rồi.
Như vậy cũng không uổng công nàng vất vả.
Nghe nàng nói vậy, Lục Cẩn Thừa do dự nhận lấy bánh bao.
Vậy thì ăn no rồi làm việc nhiều hơn vậy!
Ăn bánh bao xong thì bọn họ sẽ không ăn cơm tối nữa, mặc dù Lục Cẩn Niên đã mua rất nhiều gạo, nhưng kiểu gì rồi cũng sẽ ăn hết thôi.
Hiện tại dạ dày của mọi người đều đã đói nhỏ lại rồi, có thể ăn ít đi một chút thì bớt được một chút.
Lục Cẩn Niên bảo bọn họ đi thu thập cành cây, còn bản thân nàng thì dùng búa đi chặt những khúc gỗ lớn cỡ cổ tay.
Những khúc gỗ này là chuyên dụng để dựng nhà, phụ cận đây không có hang động, chỉ có thể xây nhà để ở...