Chương 25: Về nhà
Lục Cẩn Niên dẫn theo các em xuống núi vào buổi trưa, cuối cùng cũng tìm được một sơn động bỏ hoang.
Bên trong còn vương vãi phân và nước tiểu của dã thú, mọi người nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, rồi kiếm chút cỏ khô lót xuống, sau đó đốt một đống lửa.
Lúc này xem như có thể yên tâm phần nào, bọn họ đã đi rất xa, ít nhất cũng phải hơn mười dặm.
"Đại ca, em đói." Lục Cẩn Khưu nhỏ nhất ngước mắt nhìn nàng.
Xuống núi từ buổi trưa, giữa trưa cũng không được ăn cơm, đến giờ này ai mà chẳng đói bụng?
Lục Cẩn Thừa ở bên cạnh nói: "Ngủ trước đi, mai rồi tính."
Trời đã nhá nhem tối, đi đâu mà tìm đồ ăn bây giờ?
Hắn xoa xoa bụng, thật ra ai cũng đói cả, đâu chỉ mỗi một mình Lục Cẩn Khưu.
Nghe vậy, Lục Cẩn Khưu tủi thân cúi gằm mặt xuống, không nói gì thêm, ngoan ngoãn tìm một chỗ cỏ nằm xuống.
Lục Cẩn Tân tiến đến ôm em, phận làm chị cũng cần phải chăm sóc em trai.
Nhìn cảnh tượng ấy, Lục Cẩn Niên nói: "Các em cứ ở đây đợi, đừng đi đâu cả, ta ra ngoài một lát rồi về ngay."
"Đại ca!" Lục Cẩn Thừa vội gọi nàng lại khi nàng chưa kịp bước ra khỏi động.
"Trời tối thế này, để mai hẵng đi."
Trên núi khác với trong thôn, xung quanh có rất nhiều dã thú hoạt động về đêm, nên hắn sợ đại ca gặp nguy hiểm.
Nếu chỉ vì một bữa cơm mà gặp phải nguy hiểm, thì thật chẳng đáng chút nào.
"Không sao đâu." Lục Cẩn Niên khẽ cười: "Ta sẽ cẩn thận, trong vòng nửa canh giờ sẽ quay về thôi."
Nàng cũng không yên tâm để mấy đứa trẻ ở lại một mình trong sơn động, nhưng giờ không còn cách nào khác.
Nhìn theo bóng Lục Cẩn Niên khuất dần, Lục Cẩn Thừa im lặng, rồi quay lại nhóm lửa.
Thời tiết đã trở lạnh, ban đêm lại càng buốt giá. Nếu không thể giữ lửa liên tục, lúc ngủ sẽ bị cóng choàng tỉnh giấc mất.
Lục Cẩn Niên đi quanh quẩn một vòng, xác nhận không có dã thú nào lảng vảng, liền xách con thỏ vừa săn được quay về.
Thấy nàng mang đồ ăn về thật, mấy đứa em mừng rỡ khôn xiết.
Con thỏ không lớn, nhưng cũng đủ để lót dạ, không lo bị đánh thức giữa đêm vì đói, cái cảm giác ấy thật chẳng dễ chịu chút nào.
Thời gian gần đây, mọi người đã quen với việc có cái ăn trong bụng, giờ mà phải chịu đói thì khó mà chấp nhận được.
Lục Cẩn Niên nướng kỹ con thỏ rồi chia cho các em, dặn dò: "Ăn xong rồi ngủ đi, dạo này chúng ta cứ ở tạm đây đã."
Còn việc có thể trở về nhà hay không, nàng cũng không biết nữa.
Bọn trẻ cũng không hỏi nhiều, ăn xong liền ngoan ngoãn đi ngủ.
Sáng hôm sau, mọi người cùng nhau đi nhặt củi, còn Lục Cẩn Niên đảm nhận việc đi săn, dù sao cũng phải ở đây chờ một thời gian.
Nàng cũng không biết đám người kia khi nào mới rời đi, nên sẽ không vội về xem xét tình hình.
Mấy người đó cho nàng một cảm giác nguy hiểm, mà họ lại không phải là zombie, hơn nữa còn biết võ công nữa chứ.
Lục Cẩn Niên luôn cẩn trọng, sẽ không tùy tiện quay về, tự đẩy mình vào vòng nguy hiểm.
Dù làm vậy khiến nàng rất lo lắng, nhưng đó là cách an toàn nhất, để tránh liên lụy đến các em.
Cứ thế qua hai ngày, Lục Cẩn Khưu còn nhỏ tuổi, thường xuyên nhắc đến chuyện về nhà.
Chúng ở đó cũng không phải là thời gian quá ngắn, lại từng chút từng chút một cùng nhau dựng lều, nên cậu vô cùng nhớ thương nơi ấy.
Lục Cẩn Niên cũng cảm thấy thời gian cũng đã kha khá, liền nghĩ hay là nên về xem sao.
Đêm xuống, thừa lúc các em đã ngủ say, nàng lặng lẽ rời đi.
Vẫn là đi vào ban đêm tốt hơn, dù sao còn có bóng tối che chở, kể cả có bị phát hiện, nàng cũng có thể dễ dàng trốn thoát.
Có không gian bên mình, đó chính là sức mạnh của nàng.
Không còn các em vướng bận, chỉ một canh giờ sau nàng đã đến được chỗ túp lều.
Nhìn căn lều tối om, cửa sân cũng đã bị khóa trái.
Lắng nghe cẩn thận, rồi dùng tinh thần lực quét một lượt, nàng phát hiện trong túp lều không có ai.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nàng tò mò xem xét xung quanh, quả nhiên không có ai mai phục cả, chẳng lẽ đám người kia đã đi rồi?
Lục Cẩn Niên cẩn thận dò dẫm chỗ hàng rào, sau đó dùng tinh thần lực kiểm tra kỹ càng, đúng là không có ai thật.
Mở cửa túp lều, nhờ ánh trăng, nàng nhận thấy trong phòng có thêm một vài đồ vật.
Trên giường có thêm hai chiếc chăn bông và một cái gối, trên mặt đất có một cái chậu rửa mặt và một ít lương thực.
Trong lò sưởi còn sót lại tàn tro của băng vải đã bị đốt, phía trên có vết máu, chỉ là nhỏ bằng móng tay, phải bới tro tàn lên mới thấy được.
Đám người kia quả nhiên đã rời đi.
Lục Cẩn Niên nhẹ nhõm thở ra, nhìn bộ dạng của những người kia, hẳn là họ sẽ không quay lại đâu.
Về phần tại sao nàng lại chắc chắn như vậy, nàng cảm thấy thân phận của họ không hề tầm thường, việc ở lại đây chờ đợi mãi là điều không thể.
Nếu người đã đi rồi, thì nàng có thể đưa các em về nhà được rồi.
Nhìn những chiếc chăn trên giường, nàng nghĩ ngợi một lát rồi quyết định giữ lại, dù sao chúng cũng đang cần đến chúng.
Còn chuyện người khác đã dùng rồi thì cũng chẳng sao, giờ đến nước này rồi, ai dùng rồi thì có làm sao?
Nàng lại mua thêm một ít đồ dùng, đều là đồ ăn cả, rồi mới đóng cửa phòng, khóa trái cửa sân, sau đó mới quay trở lại sơn động.
Sáng ngày hôm sau.
Mấy đứa em còn đang mơ màng ngủ, thì Lục Cẩn Niên đã nướng xong thịt thỏ.
"Đại ca, khi nào chúng ta mới được về nhà?" Vừa tỉnh giấc, Lục Cẩn Khưu đã hỏi câu này.
Mọi người đã quen với việc cậu bé ngày nào cũng hỏi như vậy.
Nghe vậy, Lục Cẩn Niên vừa cười vừa nói: "Ăn cơm xong là về nhà thôi!"
"Ừm..." Lục Cẩn Khưu mặt mày ỉu xìu.
Nhưng ngay lập tức, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng.
"Đại ca, thật sự có thể về nhà sao?"
"Có thể về rồi, họ đi rồi mà." Lục Cẩn Niên khẳng định gật đầu.
Nghe vậy, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, chẳng nơi nào dễ chịu bằng túp lều của chúng cả.
Ăn xong bữa sáng, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, số rơm rạ còn lại chưa đốt hết, Lục Cẩn Thừa cõng hết lên mang về.
Mọi người bước đi nhẹ nhàng, đoạn đường xuống núi về nhà sao mà nhanh đến lạ.
Chưa đến giữa trưa, cả bọn đã về đến nhà, túp lều vẫn y nguyên như cũ.
"Về nhà rồi! Về nhà rồi!" Lục Cẩn Khưu nhanh chân chạy vào nhà, mặt mày rạng rỡ.
Các em còn lại cũng vậy, ai nấy đều vui vẻ khôn tả.
Lục Cẩn Niên cười nói: "Các em vào nhà trước đi, ta ra xung quanh kiếm ít củi."
Số rơm rạ trong nhà đã bị đốt gần hết, nên giờ cần phải kiếm thêm chút củi khô.
Sau khi vào nhà, mấy đứa em phát hiện có thêm rất nhiều đồ đạc, không cần đoán cũng biết, chắc chắn là đám người kia để lại.
"Nhị ca, mấy thứ này chúng ta dùng được không?" Lục Cẩn Tân quay sang hỏi.
Lục Cẩn Thừa nhìn những chiếc chăn trên giường, và cả số lương thực trên mặt đất, suy nghĩ một lát rồi nói: "Đương nhiên là dùng được, họ đã dùng nhà của chúng ta, thì coi như đây là đền bù đi."
Nếu có thể, hắn thà không cần những thứ này.
Có nơi nào thoải mái bằng túp lều của chúng chứ? Vẫn là nhà mình là tốt nhất, dù là túp lều hay nhà ngói.
Buổi tối, cả nhà được ăn cơm, còn nấu một nồi thịt thỏ và gà rừng.
Ngoài những thứ này ra, chúng không còn gì khác để ăn cả.
Giá mà có thể trồng rau thì tốt, ít nhất cũng có dưa muối để ăn kèm.
Ngày nào cũng ăn thịt, chúng cũng rất hạnh phúc rồi. Ít nhất so với cái thời đói khổ, không có gì để ăn thì còn tốt hơn nhiều...