Chương 27: Đồ sứ
Lục Cẩn Niên đi dạo một vòng quanh cửa hàng lớn, tiếp tục chỉ vào mấy bộ áo bông quần bông, giá cả đều vào khoảng năm trăm đến sáu trăm văn.
Về phần tại sao lại chọn mua cả bộ, bởi vì mua cả bộ sẽ được ưu đãi hơn so với mua lẻ từng cái, hơn nữa, những thứ này chỉ cần đủ giữ ấm cho bọn họ là được, không cần thiết phải ăn mặc quá đẹp mắt.
Dưới cái nhìn của nàng, đẹp mắt chưa chắc đã là chuyện tốt, thà cứ lấm lem bụi đất còn hơn.
"Bốn bộ này ta lấy, cho thêm mấy cái áo khoác nữa." Nàng chọn ra gần xong, sau đó lại bảo phụ nhân lấy thêm mấy cái áo khoác mặc bên ngoài.
Bởi vì áo bông không giặt được, vết bẩn chỉ có thể tháo ra làm lại. Cho nên mua áo khoác rất tiện lợi, giống như một chiếc áo gió mặc bên ngoài, bẩn thì giặt áo khoác là xong.
Phụ nhân do dự một chút, sau đó làm theo lời nàng, lấy ra mấy bộ y phục.
Áo khoác mỗi chiếc giá tám mươi văn, tám cái tổng cộng là sáu trăm bốn mươi văn.
Áo bông quần bông bốn bộ, tổng cộng là hai ngàn bốn trăm văn.
Tổng cộng là ba ngàn không trăm bốn mươi văn, đây là một khoản chi tiêu không hề nhỏ.
Sau khi tính toán sổ sách xong, phụ nhân nhìn nàng và nói: "Bớt cho cô bốn mươi văn coi như lộc, cô trả ba lượng bạc, hoặc là ba ngàn văn cũng được."
Một ngàn văn tiền đổi được một lượng bạc, nên cái giá này là đúng.
Lục Cẩn Niên nhẹ gật đầu, sau đó từ trong ngực áo, thực chất là lấy ra từ không gian bên trong, một thỏi bạc.
"Làm phiền bà giúp tôi bỏ vào sọt." Nàng mở chiếc sọt ra, bên trong không có gì cả.
Lần trước nàng bán con nai, người ta trả một lượng một khối bạc, đó cũng là do nàng yêu cầu, như vậy lấy tiền ra đổi cũng không gây chú ý.
Phụ nhân không ngờ rằng, cái gã tiểu tử nhà quê ăn mặc cũ nát này, lại có thể mua được quần áo.
Vừa rồi bà còn tưởng là mất công bận rộn, nhìn thỏi bạc thật, bà cẩn thận thu vào, sau đó giúp nàng bỏ quần áo vào sọt.
"Đại nương, tôi đi đây!" Lục Cẩn Niên phất phất tay, rồi không quay đầu lại mà đi.
Nhìn theo bóng lưng rời đi, phụ nhân nhìn sang cửa hàng đối diện.
Chỉ thấy lão bản đối diện trợn mắt há hốc mồm, không ngờ người mà hắn cho là không có khả năng mua đồ, lại thực sự mua, còn mua không ít nữa chứ!
Điều này khiến hắn tức đến phát điên, nhìn cửa hàng đối diện sao mà chướng mắt.
Đương nhiên, Lục Cẩn Niên sẽ không biết những chuyện này, nàng đã tiếp tục đi về phía nội thành.
Hiện tại trong nhà cần nhất là nồi niêu, những thứ đó quá ít.
Chỉ có mỗi một cái nồi để nấu cơm, căn bản không đủ dùng.
Hơn nữa, bộ đồ ăn cũng không có, mọi người đều quây quần ăn cơm quanh nồi, quá bất tiện. Cho nên nàng muốn đi xem, hiện tại có những đồ vật gì.
Ngoài đồ gỗ ra thì chỉ có đồ sắt, còn đồ sứ thì trên đường không thấy, thấy có cửa hàng bán đồ sứ, nàng chỉ đứng ở ngoài cửa nhìn vào.
Bởi vì người ở bên trong ăn mặc khá giả, nếu nàng đi vào, chắc hẳn cũng sẽ bị đuổi ra như đuổi ruồi giống như ở hiệu may đầu tiên.
Từ ngoài cửa cũng có thể thấy được, bên trong bày biện những bộ đồ ăn đều có hoa văn, còn có một ít bình trang trí lộn xộn, dùng để cắm hoa.
Bắt mắt nhất ở cửa là một chiếc vại đồ sứ hình tròn cao sáu mươi centimet, đủ để dùng cho trẻ con tắm.
"Lý lão bản, đây là chiếc vại nuôi cá cảnh mới nhất đấy, mấy con cá chép nhà ông đều có thể nuôi vừa."
Lục Cẩn Niên: . . .
Không ngờ đồ sứ to như vậy lại dùng để nuôi cá?
Nàng được mở mang kiến thức.
Nhưng nhân viên cửa hàng đã nhìn nàng cau mày, Lục Cẩn Niên thức thời rời đi.
Nàng không đáng phải tranh đua làm gì, thà để dành tiền lại, sau này tìm cách mua một cái viện trong thành còn tốt hơn.
Mua những thứ kia căn bản là vô dụng, rõ ràng đồ sứ là dành cho người có tiền dùng, người bình thường toàn dùng bát đĩa gốm sứ, hoặc là bằng gỗ.
Nhìn đi nhìn lại, Lục Cẩn Niên bỏ ra ba mươi văn mua mấy bộ bát đĩa bằng gỗ.
Phải nói là thứ này vừa rẻ, lại vừa thiết thực...