Chương 43: Quá Tham Lam
Lục Cẩn Niên cất kỹ đồ vật xong xuôi, mới lên tiếng: "Đồ vật không có nhiều, trong thành học đường lại không thu học sinh, cho nên ta chỉ có thể mua cho ngươi sách."
Nàng cũng không biết chỉ xem sách có thể đi thi hay không, dù sao nàng cũng không hiểu tình huống hiện tại ra sao.
Nghe vậy, Lục Cẩn Thừa gật đầu cười nói: "Tốt, ta đã biết rồi! Đại ca, những quyển sách này đủ để ta đọc trong mấy ngày."
Đọc sách chính là để mong được thư xác nhận, cho nên mấy cuốn sách này thật sự không phải là ít, hắn hiện tại tuổi còn nhỏ, có thể đọc vài năm rồi thử một lần đi khảo thí.
Nhìn thấy hắn có sách, Lục Cẩn Khưu liền tiến tới nói: "Nhị ca, có thời gian cũng dạy ta một chút nhé, ta ngoại trừ biết chữ ra thì những cái khác đều quên gần hết rồi."
Trước đây, người cha làm tú tài của bọn họ có dạy bọn họ đọc sách, nhưng vì nạn đói, cơm còn chưa đủ no bụng thì lấy đâu ra tâm trí mà đọc sách.
"Được, cái này không thành vấn đề." Lục Cẩn Thừa cũng nghĩ như vậy, tất cả mọi người đều là anh em tỷ muội, đương nhiên phải cùng nhau tiến bộ.
Hơn nữa, hắn cũng cho rằng đọc sách là có ích, chỉ là trước đây điều kiện gia đình không được tốt nên hắn mới không muốn đọc sách.
Nhìn mấy quyển sách này, hắn hiểu được giá trị của chúng, không thể nói là rất đắt, nhưng có thể đổi thành lương thực, đủ cho bọn họ ăn trong một thời gian dài.
Biểu cảm của mấy đứa bé, Lục Cẩn Niên đều thu hết vào trong mắt. Nàng nhìn thấy Lục Cẩn Thừa trầm mặc ít nói, liền biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.
Đứa nhỏ này thật là quá hiểu chuyện, nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Cứ đi học cho giỏi, có tiền đồ, rồi báo đáp lại bọn họ không phải là tốt hơn sao?
Nàng cũng không có ý định đi khuyên giải, trước đây nàng đã khuyên bảo rất nhiều rồi, có một số việc cần để chính hắn tự mình nghĩ thông suốt.
Ăn cơm xong, tất cả mọi người nằm trong chăn đi ngủ.
Lục Cẩn Niên ngủ không được, sau chuyện xảy ra vào ban ngày, nàng hiện tại cảm thấy chính mình quá yếu.
Nếu như có nội lực thì có phải sẽ tốt hơn không?
Nhưng nàng cảm thấy chuyện đó là không thể.
Không có nội lực, nàng có thể tăng cường dị năng của mình mà!
Thứ mà người khác không có, nàng lại có.
Cho dù không thể so với những vị đại hiệp kia, thì có thể so với người bình thường đã là quá đủ rồi.
Bởi vì nàng cũng biết, chuyện trên giang hồ sẽ không tác động đến người bình thường, nàng không đi trêu chọc thì tự nhiên sẽ được an toàn.
Chuyện ban ngày hôm nay hoàn toàn chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, bình thường mà nói, chuyện này người bình thường đụng phải tỉ lệ rất nhỏ, nàng chính là người nằm ngoài tỉ lệ đó.
Không suy nghĩ thêm nữa những chuyện này, Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại đi ngủ, tính toán ngày mai bắt đầu sẽ tiếp tục gia tăng dị năng của mình!
Vì tuyết rơi nên thời tiết lại trở nên lạnh hơn một chút.
Vốn chỉ mong tuyết tan bớt để có thể lên núi, nhưng trận tuyết này rơi xuống, chỗ nào cũng không thể đi được.
"Đại ca, tuyết đang rơi lớn như vậy, ngươi còn lên núi làm gì?" Lục Cẩn Tân nhìn nàng đang đeo gùi, trông như sắp đi đâu đó.
Nghe vậy, Lục Cẩn Niên trả lời: "Ta đi loanh quanh thôi, ta cũng không quen thuộc khu vực lân cận lắm. Các ngươi ở nhà đừng đi ra ngoài nhé, khu vực này không yên ổn đâu, biết không?"
Giọng điệu của nàng nghiêm túc, nàng sợ bị người khác để ý đến, có một số việc phải nói nghiêm trọng một chút, bằng không bọn họ sẽ không hiểu được.
Thấy nàng nói vậy, những người khác đều gật đầu.
Đeo gùi trên lưng, Lục Cẩn Niên giắt thêm một chiếc búa đã mài sắc. Chiếc búa này không chỉ có thể dùng để chẻ củi mà còn có thể để phòng thân.
Đi đại khái hơn một canh giờ, đi qua một cái sơn động bỏ hoang, nàng đi vào xem xét một chút.
Bên trong ngoại trừ một ít phân và nước tiểu của động vật hoang dã thì không có thứ gì khác.
Hơn nữa, chúng đều đã khô, không có mùi kỳ lạ.
Nhìn một vòng xác nhận không có ai, Lục Cẩn Niên tiến vào không gian, sau đó đi lấy linh thủy.
Trải qua một tháng góp nhặt, hiện tại đã có một hồ. Bình thường ở nhà múc nước, nàng đều sẽ lén lút nhỏ một giọt vào.
Quá nhiều cũng không được, chỉ cần có thể cải thiện thể chất của bọn họ là được rồi.
Thay đổi từ từ, có thể giúp thân thể khỏe mạnh, lâu dần về sau sống lâu trăm tuổi cũng không thành vấn đề.
Lục Cẩn Niên không do dự, làm ngay một hồ linh thủy, sau đó ngồi vào thùng nước đã chuẩn bị sẵn.
Toàn bộ quá trình nàng không cảm thấy gì, chỉ là trên người bài trừ một ít chất bẩn, rồi tùy tiện tắm qua là được.
Trong không gian không có nước chảy, điều kiện có hạn thì cứ như vậy đã.
Thay quần áo xong, Lục Cẩn Niên cảm nhận một chút dị năng trong cơ thể, quả nhiên đã tăng tiến một mảng lớn.
Tốc độ của nàng không hề kém, sức mạnh cũng đầy đủ, hiện tại khuyết điểm duy nhất chính là không biết khinh công các loại.
Nhưng người hiện đại vốn đã khác với người cổ đại, huống chi như vậy đã mạnh hơn rất nhiều người bình thường rồi. Nếu như không có những đại hiệp có nội lực kia, thì nàng đã có thể tung hoành ở thời cổ đại rồi.
Lục Cẩn Niên cảm thấy chính mình đang nghĩ quá nhiều, muốn cái gì cũng muốn, đây chẳng phải là quá tham lam sao?
Nàng có dị năng mà người khác không có, như vậy đã là rất tốt rồi.
Rời khỏi không gian, nàng khắp nơi xem xét một cái, phát hiện có dấu vết của dã thú, trông có vẻ như của một con tuần lộc.
Nhìn dấu móng chân, cân nặng của nó phải trên ba trăm cân. Lúc này nó xuất hiện, có lẽ là bị tụt lại phía sau.
Lục Cẩn Niên muốn có con tuần lộc này, nhưng dấu vết này đã có từ lâu, không biết nàng còn có thể gặp được nó không.
Liếc nhìn sắc trời, nàng chuẩn bị đi theo dấu vết xem một chút, biết đâu sẽ có cơ hội?
Đi hơn một canh giờ, vì tuyết quá lớn nên nàng đi đường rất mệt.
Xoa xoa mồ hôi trên trán, nếu như không gặp được con thú săn nào thì nàng sẽ chuẩn bị quay lại đường cũ.
Lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy từ phía xa có âm thanh khác thường.
Nhanh chóng leo lên một cái cây lớn gần đó, đứng ở trên cao quan sát.
Ở đằng xa có một đàn lợn rừng đang kiếm ăn, có thể là vì gió thổi về phía nàng nên những con lợn rừng này không phát hiện ra nàng.
Mắt Lục Cẩn Niên sáng lên, tổng cộng có ba con lợn con và hai con lợn lớn, đây là một cơ hội không dễ có.
Có thể là nàng chỉ có thể bắn trúng một con lợn thôi, những con còn lại sẽ nghe thấy tiếng động mà bỏ chạy mất.
Điều này nhất thời khiến nàng cảm thấy khó xử, rốt cuộc làm thế nào mới có thể nhất tiễn song điêu?
Không đúng, phải là một tiễn năm lợn mới đúng.
Thấy con thú săn đã đến gần, không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể săn con lợn đực lớn nhất kia trước, trông nó có vẻ như nặng khoảng ba bốn trăm cân.
Lấy ra cung tên đã mài sắc, Lục Cẩn Niên kéo căng dây cung mà không chút do dự, trực tiếp bắn tên.
Đôi khi càng nghĩ chờ cơ hội thì càng dễ mắc sai lầm, ngắm chuẩn rồi bắn thì tỷ lệ thành công sẽ rất cao.
Quả nhiên, một tiếng xé gió vang lên, con lợn rừng đột nhiên ngã xuống đất.
Một mũi tên này trực tiếp xuyên qua đầu nó, những con lợn rừng khác nghe thấy tiếng động liền bỏ chạy.
Vì mũi tên là loại đặc biệt của hiện đại, xương xuyên qua rất dễ dàng. Cho nên loại mũi tên này nhất định phải thu hồi, bằng không dùng một chiếc là mất một chiếc.
Lục Cẩn Niên không chút do dự, xuống cây thu con lợn rừng vào không gian, sau đó thần tốc đuổi theo một con lợn mẹ khác.
Thực ra những chuyện này đều xảy ra trong chớp mắt, con lợn rừng ngã xuống đất thì nàng liền xuống cây, sau đó đuổi theo.
Thấy con lợn mẹ chạy trốn thẳng hướng, nàng giương cung bắn tên, nó lại ngã xuống đất.
Sự chính xác này trong mắt Lục Cẩn Niên là quá bình thường, liên tục ba năm mỗi ngày đều dùng cung tên săn bắn zombie, làm sao nàng có thể mắc sai lầm được!
Trong mắt nàng, zombie không có trí lực cũng không khác gì dã thú, đều chỉ xông thẳng tới.
Giải quyết xong con lợn mẹ, nàng không vội đi thu ngay mà quay đầu lại đi tìm lợn con.
Đáng tiếc, nàng vẫn mất quá nhiều thời gian, cuối cùng cũng chỉ tìm được một con lợn con, nhưng con lợn con này cũng đã hơn hai trăm cân rồi.
Cả một nhà năm con, ba con đã bị nàng tóm gọn.
Quá là thèm thuồng rồi...