Chương 51: Bà mối
Lục Cẩn Niên nhìn ánh mắt của Nhỏ Tân, hỏi: "Nhỏ Tân, có phòng ở mới có vui vẻ không?"
"Đương nhiên rồi!" Lục Cẩn Tân cao hứng trả lời: "Ta nằm mơ cũng muốn có một cái nhà của chính chúng ta! Thế nhưng đại gia ở cùng một chỗ liền được, chỗ nào đều là nhà."
Người một nhà ở cùng một chỗ, bình an vô sự, đây là kỳ vọng của nàng, cũng là nguyện vọng đơn giản nhất.
"Trở về ăn cơm thôi." Lục Cẩn Niên cười cười, về sau có nhiều thời gian, tất cả mọi người sẽ ở tại cùng một chỗ.
Bất quá chờ mỗi người thành gia, có lẽ sẽ không thường xuyên gặp mặt.
Nhưng những chuyện đó đều là về sau.
Chuyện huynh đệ tỷ muội nhà họ Lục an gia ở Lý gia trang, mọi người đều biết, trong làng cũng biết Lục gia có một người đại ca tài giỏi, đừng nhìn gầy gò, nhưng khí lực lớn đến lạ kỳ.
Mà mấy cô nương trong trang đến tuổi lập gia đình, gần đây cũng hay lui tới xung quanh nhà Lục gia, nghe nói đại ca Lục gia này tuấn tú lịch sự, ai cũng muốn đến xem một chút.
Hừng đông, mọi người ăn cơm xong, liền bắt đầu thu xếp đồ đạc xung quanh nhà.
Hòn đá lớn hay mảnh gỗ nào không hợp quy tắc đều dọn dẹp lại, để tránh vấp chân.
Lục Cẩn Niên thấy mọi người đều đến giúp, liền bắt đầu làm xà nhà.
Việc làm xà nhà này cũng là thỉnh giáo mọi người, rồi tự mình lên núi chặt gỗ.
Mới sáng sớm đã chặt được hai mươi cây gỗ, dùng không hết thì để lại làm đồ vật hoặc làm củi lửa.
"Cái này hôm qua còn không thấy đâu, ngươi chặt về từ lúc nào thế?" Lý Trường Hồ hơi kinh ngạc, hai mươi cây gỗ này không những chặt đúng quy tắc mà còn được lột vỏ.
Gỗ lột vỏ sẽ giảm bớt nguy cơ hỏa hoạn, đương nhiên, còn tùy loại gỗ nữa.
Lục Cẩn Niên cười trả lời: "Hôm nay ta đi chặt từ khi trời còn chưa sáng, thế này đủ không?"
Chặt cây thì tốn công, nhưng khiêng về nhà lại rất nhẹ nhàng, một chuyến là xong.
Ngoài nàng ra, ai có sức mà vác được nhiều gỗ như vậy về nhà.
Lý Trường Hồ há hốc mồm không nói nên lời, một lúc sau mới lên tiếng: "Đủ rồi, thế này là đủ rồi. Nhưng mà ngươi nhanh thật, làm việc nhanh nhẹn quá."
Đối mặt với lời khen như vậy, Lục Cẩn Niên xua tay: "Ta chỉ muốn nhanh chóng có nhà thôi, anh nhìn cái lều kia xem, toàn là côn trùng chuột bọ, chịu hết nổi rồi."
Chuột đồng nhiều lắm, bọn họ lại còn nhỏ, đặc biệt sợ chuột, mà chuột thì hay rình mò đồ ăn.
Mọi người hăng hái làm việc, hơn một canh giờ là xong xà nhà, đông người thì lực lớn, buổi chiều liền bắt đầu Thượng Lương.
Mấy cô nương đứng ngoài vây xem, chỉ trỏ, mặt ai cũng lộ vẻ hiếu kỳ.
Lục Cẩn Niên không phải không thấy, mà là không để ý đến.
Thật xin lỗi, nàng không thể cưới vợ được!
Nếu không phải thân phận nữ nhi không tiện lộ diện, nàng cũng không muốn giả trai.
Nhưng ngoài mấy cô nương ra, cũng có mấy thằng nhóc tò mò sang xem.
Thấy Lục Cẩn Niên gầy gò nhỏ bé, đứa nào đứa nấy khịt mũi coi thường.
Dân làm ruộng thì phải thân thể cường tráng, bằng không sao nuôi nổi gia đình?
Còn chuyện khí lực của nàng thì bọn này cố tình lờ đi.
Xế chiều hôm đó xà nhà được dựng lên, Lục Cẩn Niên còn treo mấy đồng tiền lên, nghe người ta bảo thế, còn có tác dụng gì thì nàng không rõ.
Thượng Lương xong coi như là xây xong nhà, trên xà nhà phủ một lớp vỏ cây già thật dày, loại không dễ cháy, để phòng nước mưa vào nhà.
Vỏ cây không dễ kiếm, mỗi ngày ngoài việc chính, Lục Cẩn Niên còn phải đi tìm vỏ cây, số vỏ cây chống nước này, nàng phải góp nhặt đến hơn nửa tháng.
Còn việc lợp mái thì mọi người dùng cỏ tranh, dưới cỏ tranh là ván gỗ.
Làm đến tối mịt thì coi như xong việc hôm nay.
Nhìn từ bên ngoài, căn nhà xem như đã thành hình.
Ngoài cửa sổ chưa làm xong ra thì trông cũng đẹp.
Dù sao cũng tự tay tham gia lợp nhà, Lục Cẩn Niên có một cảm giác đặc biệt, không nói rõ được là gì.
Nền nhà bên trong thì chưa làm, nhưng giờ cũng không vội. Chờ giường bàn làm xong thì có thể chuyển vào ở.
Dù phải ngủ dưới đất thì cũng còn hơn ở trong lều tạm bợ mà bị chuột bò lung tung.
Buổi tối anh em đang ăn cơm thì nghe có tiếng bước chân từ xa vọng lại.
Lục Cẩn Niên dùng tinh thần lực quan sát, người đến là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc tầm thường, trên mặt bôi hai vệt má hồng, trông hơi kỳ quái.
Đến gần, người phụ nữ cười nói: "Ăn cơm đấy à, để tôi chờ một chút."
Nhìn thấy họ ăn củ cải thái sợi, bà ta cũng chẳng thèm, bây giờ ở nông thôn ai chẳng ăn những thứ này.
Lục Cẩn Niên tò mò hỏi: "Cô là ai?"
Nàng không nhớ là có quen ai ở đây, ngoài người trong nhà, thì chỉ có Lý Trường Hồ, nhưng vợ Lý Trường Hồ nàng đã gặp rồi.
Người phụ nữ nghe vậy trả lời: "Tôi là bà mối ở Lý gia trang, cô cứ gọi tôi là Hoa thẩm."
"Bà mối?" Lục Cẩn Niên ngạc nhiên nhìn, nhưng nghĩ lại thì em trai mình cũng đến tuổi kết hôn, dù thành thân thì còn sớm, nhưng đính hôn cũng được.
Nghĩ vậy, nàng cho rằng bà mối muốn giới thiệu con gái cho Lục Cẩn Thừa, liền đặt bát đũa xuống.
"Hoa thẩm, cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, kẻo lỡ bữa cơm." Nàng rất lịch sự, tự tay mang ghế nhỏ đến mời ngồi.
Hoa thẩm ngồi xuống, nói: "Tình cảnh nhà các cô ai cũng biết, anh em nương tựa nhau sống đúng là chẳng dễ dàng gì."
"Con gái nhà đồ tể Lý Trường Tráng trong làng nhà tôi để ý đến cô, mười sáu tuổi, nhà người ta điều kiện tốt, muốn cô về ở rể."
"Còn mấy đứa em của cô, nhà họ sẽ bỏ tiền giúp cưới vợ gả chồng. Điều kiện tốt thế này đâu phải dễ kiếm, nhà Lý Trường Tráng tốt bụng thật!"
Nghe vậy, Lục Cẩn Niên từ kinh ngạc ban đầu, chuyển sang lạnh lùng, sắc mặt vô cùng lãnh đạm.
Chưa nói đến chuyện ở rể, việc đó chỉ có những kẻ hèn kém mới làm.
Còn chuyện giúp em trai cưới vợ gả chồng, chẳng phải là coi thường người khác sao?
Ba người em hai mặt nhìn nhau, lo lắng, không phải sợ Lục Cẩn Niên bỏ rơi họ mà đi ở rể.
Mà là Lục Cẩn Niên là con gái, con gái sao lấy con gái được? Chẳng phải là trò hề sao?
Lục Cẩn Niên lắc đầu đáp: "Hoa thẩm, nhà tôi không cần ai giúp, còn chuyện ở rể, đời tôi không bao giờ có chuyện đó."
Thái độ phải rõ ràng, nếu không hôm nay là nhà Lý đồ tể, ngày mai sẽ là nhà lý địa chủ.
Hoa thẩm nghe vậy vô cùng ngạc nhiên: "Vì sao lại không? Mấy đứa em cô người ta cũng lo cho hết, trên đời này đâu có chuyện tốt đến thế."
Đừng nói Lục Cẩn Niên không đồng ý, chiều nay nghe Lý đồ tể nói chuyện này, bà ta đã sợ ngây người, nhà họ có ngốc không đấy?
Nhưng Lý đồ tể chỉ có mỗi một mụn con gái, không nhận cũng chẳng được.
"Hoa thẩm, tôi đã nói là không thể thì là không thể." Lục Cẩn Niên chính nghĩa nói: "Tôi không thể bỏ rơi em trai em gái, cũng không đi ở rể, phiền cô về nói lại với họ, đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Thành thân gì đó, cưới vợ gì đó, thôi đi, nàng không xứng...