Chương 56: Phó bản bình thường: Công viên khủng long 12
Tức giận qua đi, Ngô Tĩnh Di ngược lại tỉnh táo lại.
Cô ta xẹt qua nơi bắt đầu màn hình đen đầu tiên, thì ra là phòng ấp trứng và phòng nuôi dưỡng, xem ra kẻ xâm nhập không có chìa khóa phòng nuôi dưỡng.
“Ah, đi tìm đi, cửa ánh sáng cũng không ở trong phòng thí nghiệm trung tâm!” Ngô Tĩnh Di một chút cũng không sốt ruột, thờ ơ lạnh nhạt.
Mười phút sau, động tĩnh của màn hình đen dừng lại, Ngô Tĩnh Di nhếch lên nụ cười đắc ý, cô ta đã sớm cảm giác được chìa khóa phòng nuôi dưỡng không ở trong trang viên, Chung Kính Dương muốn tìm được cửa ra là nằm mơ ban ngày.
Không nghĩ tới, màn hình bàn điều khiển đột nhiên phóng to thành một màn hình đơn, mặt Chung Kính Dương tràn ngập toàn bộ màn hình. Hô hấp của cô ta hơi dồn dập, cô ta đoán được là Chung Kính Dương, nhưng lại hy vọng không phải Chung Kính Dương, ba năm qua cô ta coi anh như con trai, làm người thừa kế bồi dưỡng!
Chỉ thấy Chung Kính Dương lạnh nhạt nhìn ống kính, sau đó ấn nút, phòng thí nghiệm dưới lòng đất trong nháy mắt mất điện, tất cả cửa điều khiển điện một lần nữa mở ra, thông đạo thông suốt.
Sắc mặt Ngô Tĩnh Di đại biến, khí huyết cả người cuồn cuộn, Sao hắn làm được!
Nhìn màn hình tối đen như mực, cô ta nhớ lại màn hình vừa rồi đến từ nơi nào… Trí nhớ của cô ta vượt trội, nhanh chóng nhận ra đó là phòng lưu trữ.
Đúng rồi, Chung Kính Dương ở ngoài đời là nghiên cứu sinh của đại học hạng nhất trong nước, tuy rằng không học kỹ thuật di truyền, nhưng rất thông minh, mình hơi chỉ điểm một chút, chính hắn tự học, rất nhanh đã có thể làm trợ thủ của cô. Ngay từ đầu cần cô ta phải thời thời khắc khắc chỉ điểm, đến bây giờ Chung Kính Dương đã cực kỳ thành thục, có thể giúp cô ta xử lý rất nhiều chuyện vặt vãnh trong quá trình nghiên cứu khoa học.
Để đuổi kịp bước chân của cô ta, Chung Kính Dương thường xuyên ngâm mình trong phòng lưu trữ, ngay cả ngủ cũng ở phòng lưu trữ, đèn trong phòng lưu trữ cũng bị hỏng vài cái, cũng may Chung Kính Dương biết sửa chữa.
Chung Kính Dương cái gì cũng có thể sửa, công cụ, thiết bị từ trên xuống dưới trong trang viên bị hỏng, đều là do anh sửa.
Sắc mặt Ngô Tĩnh Di hoàn toàn trầm xuống.
Từ khi nào hắn làm trong phòng lưu trữ đã có thể ảnh hưởng đến toàn bộ mạch điện!
Trong phòng lưu trữ, Chung Kính Dương không biết lấy từ đâu ra hai cái đèn pin, một tay đưa cho Bạch Khương: “Đi thôi, chúng ta đi phòng thí nghiệm trung tâm, hiện tại cô ta đang ở tầng hai, sau khi mất điện thang máy cũng ngừng, cô ta tạm thời không lên được, chắc sẽ đi lấy nguồn điện dự phòng cho thang máy, chúng ta còn có thời gian. Đèn pin cố gắng đừng mở, tôi cảm thấy hình như cô có thể nhìn thấy trong bóng tối, phải không?”
“Ừm.”
Hai người mò mẫm đi, Chung Kính Dương dẫn đường, trong bóng đêm hắn đi đặc biệt ổn định.
Đi tới phòng thí nghiệm trung tâm, chìa khóa của Bạch Khương quả nhiên mở ra cánh cửa này.
Đáng tiếc cửa ra cũng không có ở chỗ này.
“Không phải anh biết phá khóa sao, có thể thử phá khóa phòng nuôi dưỡng xem sao?” Bạch Khương hỏi.
Chung Kính Dương lắc đầu: “Không phá được, chỉ có thể dùng chìa khóa.” Anh không có thời gian để giải thích quá nhiều kinh nghiệm của mình với Bạch Khương.
Trên thực tế, trước khi phó bản chưa khởi động lại, cửa phòng thí nghiệm dưới lòng đất đều là cửa điều khiển mật mã.
Trong ba năm này, anh đã cố gắng mở hộp nhận được, lấy được một chìa khóa, nhưng trong ba năm này anh đã lục lọi phòng thí nghiệm trên mặt đất và dưới lòng đất, không tìm thấy lỗ khóa có thể đưa vào được. Cho đến lần phó bản này khởi động lại, anh xuất hiện trong rừng khi không hề chuẩn bị, sau khi lén lút trở về trang viên, anh phát hiện cửa phòng thí nghiệm trung tâm, phòng ấp trứng và phòng nuôi giống đã thay đổi chuyển sang dùng chìa khóa mở cửa.
Hắn đã sử dụng điều này để phán đoán rằng cửa ra sẽ ở một trong ba cánh cửa này.
Lỗ khóa xuất hiện vì phó bản khởi động lại, nhất định phải có một chìa khóa mới có thể mở ra, hắn cho rằng như vậy.
Thở dài một hơi, Chung Kính Dương nói: “Hy vọng người chơi cùng nhóm của cô có thể có vận khí tốt, nếu không chúng ta thật sự phải chờ vòng phó bản tiếp theo mở ra. Cô có bất kỳ ý tưởng nào về những người chơi cùng đợt này với cô không?”
“Tôi đã từng hợp tác với một nữ game thủ họ Trần trong một thời gian ngắn, khứu giác của cô ấy rất nhạy bén, còn phát hiện ra một cái túi chứa bùn có thể tránh né khủng long, cái rương này cũng là cô ấy phát hiện ra nói cho tôi biết, chúng tôi cùng nhau hợp tác lấy được.”
Chung Kính Dương rũ mắt xuống, loại bùn này là do anh làm, lúc phó bản mở ra, trong tay anh đang cầm một túi, sau khi bị truyền tống ra khỏi phòng thí nghiệm dưới lòng đất, túi bùn trên tay anh không cánh mà bay.
“Hai người chơi còn lại tôi không quen lắm, nhưng tôi đã nghe nữ game thủ hợp tác từng nói qua, bên trong có một người chơi đầu trọc là một người chơi cũ, rất lợi hại, trong tay anh ta có thể sẽ có chìa khóa.” Bạch Khương cũng cảm thấy chuyện trở nên khó giải quyết, loại cảm giác đặt kỳ vọng lên người người người chơi khác không quen thuộc này quá làm cho người ta bất an.
Chung Kính Dương có một ý nghĩ: “Người chơi cũ… Anh ta có thể đã đến trang viên rồi, cô đi với tôi, chúng ta sẽ đến một nơi.”