Chương 62: Phó bản bình thường: Lũ quét khu dã ngoại 2
Bạch Khương thu hồi tầm mắt nhìn xuống, một làn sóng đầu tiên đến quá nhanh quá gấp, đã làm ướt thân cây. Vỏ cây quá trơn trượt, người này có chút không trèo lên được. Cô bẻ gãy một cành cây rồi thả một đầu xuống, người chơi kia nắm lấy nó rồi leo lên.
Hắn vừa mới đi lên, lại một làn sóng nước đánh tới, cả cây đều có chút lay động.
“Cảm ơn!” Người chơi áo vàng ngồi phía dưới Bạch Khương, vẻ mặt sợ hãi thở dốc: “Quá dọa người, lũ quét này đến quá nhanh!”
Nước hồng thủy cuồn cuộn, chậm rãi nghiền qua tất cả, trong nháy mắt chỉ còn lại bùn màu vàng.
Khách du lịch và người chơi còn sống sót, một số kịp thời trèo lên cây, một số cố gắng giữ cây để không bị cuốn trôi, một số người ôm ghế gỗ hoặc xô, hoảng sợ bị lũ quét cuốn về phía trước, nhiều người trong nước nhấp nhô, không biết đầu sóng nào đánh đến đã không ngoi đầu lên nữa.
Bạch Khương nhìn mà kinh hãi, phó bản lần này có nhiều NPC gia nhập như vậy, cảnh tượng tai nạn thoạt nhìn quá chân thật.
Nước mưa lạch cạch rơi xuống, rất nhanh làm ướt Bạch Khương. Cô cúi đầu, cây bị ngập một nửa, tình hình cũng không lạc quan.
Người chơi áo vàng cũng cảm thấy tình hình không tốt: “Cửa ra ở đâu? Cô có ý kiến gì không?” Hắn hỏi Bạch Khương.
“Trước tiên sống sót trong lũ quét đã, tìm cửa ra để sau.”
Người chơi áo vàng bĩu môi, cảm thấy Bạch Khương đang nói nhảm.
“Đúng rồi, người cô xảy ra chuyện gì vậy, phản tổ sao?”
“Di chứng của một lần làm nhiệm vụ.” Bạch Khương nói đơn giản.
Người chơi áo vàng tiếp tục hỏi vài câu hỏi, Bạch Khương không trả lời. Cô dựng thẳng lỗ tai một mực nghe động tĩnh xung quanh, nhưng bên tai ngoại trừ tiếng nước chính là tiếng mưa, còn có tiếng cầu cứu của người sống sót.
Không có manh mối, chỉ có thể ở lại trên cây này.
Thấy Bạch Khương không để ý tới mình, người chơi áo vàng không quá cao hứng, cũng không có tâm tư hỏi thêm nữa.
Mưa lớn ở khu vực này đã làm tình hình càng thêm trầm trọng.
Nửa giờ sau, mực nước chỉ còn chưa đầy một mét nữa là đến chỗ Bạch Khương.
Người chơi áo vàng phải ngâm chân trong nước, bị tảng đá cuốn trong nước quẹt qua một cái, đau đến nhe răng trợn mắt, bất đắc dĩ dịch lên trên.
Hai người ở cùng một thân cây, Bạch Khương không thể thấy chết mà không cứu, nhường chỗ cho hắn.
May mắn thay, đây là mực nước cao nhất.
Sau đó, mực nước bắt đầu giảm, hai giờ sau khi lũ lụt rút đi, chỉ còn lại một lớp bùn dày và rác thải trên mặt đất, cùng với nước vàng đục ngầu chảy trong dòng sông.
Bạch Khương trèo xuống và bắt đầu tìm kiếm cửa ra.
“Cửa ra ở chỗ này!” Cách đó không xa có người la hét.
Bạch Khương chạy tới, người chơi hô hào đã rời đi, một vòng sáng sừng sững ở đó. Ngay dưới biển cảnh báo.
Bảng cảnh báo cũ rỉ sét có dòng chữ “Mùa mưa thường có lũ quét, trân trọng cuộc sống, cấm xuống sông!”
Cửa ra lấp lánh ánh sáng ngay dưới tấm biển.
Cô bước vào.
[Người chơi Bạch Khương thông qua phó bản thông thường: lũ quét khu dã ngoại, đạt được điểm 4]
Lần này thời gian nhiệm vụ ngắn khó khăn không lớn, Bạch Khương đánh giá tình huống bản thân một chút, cảm thấy buổi chiều còn có thể làm nhiệm vụ một lần nữa. Cô tìm một góc nghỉ ngơi hai mươi phút, sau đó chọn một cột đá lần nữa, bước vào cửa sáng dưới cột đá.
Khung cảnh thay đổi, Bạch Khương phát hiện mình đứng trên một con phố.
Hiện tại thời gian đại khái là đêm khuya, trên đường trống rỗng không một bóng người, không biết vì sao còn có một loại bầu không khí cực kỳ nguy hiểm, Bạch Khương lập tức rời khỏi ngã tư đường, tới cửa hàng sát ngay bên đường.
Cửa kính của một cửa hàng bị đập vỡ, Bạch Khương trốn vào, ngồi xổm phía sau quầy thu ngân.
Từ lúc cô bắt đầu hành động đến khi thành công tìm được điểm tránh né mới qua chưa đầy mười giây, trên đường đã liên tiếp truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết thống khổ đến cực điểm.
Tiếng kêu thảm thiết phá vỡ đêm tối, từ cao đến biến mất, ẩn giấu sự khủng khiếp càng sâu.
Tiếng kêu đến từ một nam một nữ, Bạch Khương không biết bọn họ có phải là người chơi chưa kịp trốn hay không. Nín thở ngưng thần thật lâu, cô nghe thấy bên ngoài có động tĩnh sột soạt, động tĩnh càng ngày càng gần, cô nghe càng thêm rõ ràng.
Giống như ai đó kéo gót chân, cọ xát trên mặt đất để đi bộ.
Hoặc giống như ai đó bất tỉnh, bị kéo đi.
Bất kể là khả năng nào, ở địa điểm xa lạ này, giữa đêm khuya tĩnh mịch này, cũng đủ làm cho người ta sợ hãi.
Bạch Khương có một ưu thế, hiện tại cô có thể nhìn trong đêm, cũng không quá mờ mịt.
Cô nghe động tĩnh càng ngày càng gần, gần như sắp đến đường phố trước cửa hàng cô tránh né, quyết định cẩn thận thò đầu ra nhìn một cái.
Cô cẩn thận chờ động tĩnh cách xa một chút rồi mới thăm dò, đúng lúc này, cô nghe thấy có tiếng vang lên bên tai cô, gần giống như dán vào tai cô, chính là nói ở bên tai cô, xúc cảm lạnh lẽo trơn nhẵn đã đụng phải vành tai cô rồi!
“Xin chào nha.”
Lông mao dựng thẳng!
Bạch Khương quả thực bị hoảng sợ, suýt nữa muốn thét chói tai ra tiếng.
Vào thời khắc quan trọng, cô gắt gao cắn môi, đè xuống tiếng kêu sợ hãi kia.
Bang bang!
Tim đập quá nhanh, trán toát mồ hôi lạnh.
Bị dọa như vậy, đầu óc Bạch Khương trống rỗng vài giây, sau đó bị các loại hình ảnh kinh khủng trước kia lấp đầy, sau đó càng thêm sợ hãi.
Sợ hãi cũng vô dụng, Bạch Khương nắm chặt đao mổ rồi xoay người lại.
Không có một người, không có gì.