Chương 72: Phó bản bình thường: Vườn địa đàng 10
“Cô bò quá nhanh rồi!” Một giây trước Lâm Cảnh còn đang lo lắng cho Bạch Khương, không nghĩ tới người ta dám đi sau là có bản lĩnh thật sự, nhìn tốc độ này! Hắn cúi đầu nhìn lại, bị đầu người rậm rạp lúc nhúc phía dưới làm cho tim run rẩy, tay cũng có chút nhũn ra. Hắn hung hăng dùng đầu đập vào cây để giữ cho mình tỉnh táo, cắn răng tiếp tục bò.
Cây khổng lồ vào ban đêm không khác gì ban ngày, thân cây thẳng tắp sần sùi, Bạch Khương cảm thấy vỏ cây có rất nhiều ụ tròn nổi lên, ụ lớn có nhỏ có, rất thuận tiện để bò lên.
Như hổ thêm cánh, Bạch Khương bò vô cùng thuận lợi. Cô đoán chừng mình leo lên trên gần một trăm mét mới nhìn thấy đỉnh đại thụ, nơi này rậm rạp quấn quanh vô số dây leo lớn, dây leo từ nơi này bắt đầu rủ xuống, càng xuống phía dưới càng dài. Bạch Khương chạm vào rễ dây leo, giống như cảm nhận được nó đang đập.
Bịch! Bịch! Bịch!
Loại xúc cảm này cực kỳ ghê tởm, Bạch Khương vội vàng thu tay lại, trái tim còn đang vì vừa rồi cảm nhận được chấn động mà đập hỗn loạn.
Nuốt nước miếng, vứt bỏ các loại hình ảnh quỷ dị trong đầu, Bạch Khương lấy hết dũng khí tiếp tục trèo lên gốc dây leo. Cô phát hiện rễ dây leo từ trên đỉnh thân cây vươn ra, bò trên dây leo, cô cảm giác như mình trèo lên người một đoàn trăn lớn quấy lấy nhau cùng một chỗ, lạnh như băng trơn nhẵn, làm cho người ta sợ hãi.
Trong nỗi sợ hãi như vậy, Bạch Khương leo lên dây leo cuối cùng đã đạt đến đỉnh thực sự của thân cây.
Ở đây, cô gặp người chơi tâm cơ và Đôi Mắt To.
Hai người bò đến thở hồng hộc, nhìn thấy Bạch Khương bò lên đều rất giật mình.
“Sao cô đi lên được!” Người chơi tâm cơ chất vấn.
“Các người đi lên như thế nào tôi đi lên như thế đó.” Bạch Khương không có ý định cãi nhau với bọn họ, cô nhìn thấy thân cây trống rỗng thì biết quyết định của mình không sai lầm, lối ra ở chỗ này.
“Chúng tôi tới trước, phải để chúng tôi đi xuống trước!” Người chơi tâm cơ nói. Ánh mắt hắn nhìn Bạch Khương mang theo đề phòng, người này cũng quá khoa trương rồi, bọn họ đến lâu như vậy mới leo lên đến nơi, sao cô ta lại chỉ chậm hơn mình một bước? Quả nhiên đã biến thành quái vật!
Đối với việc này Bạch Khương không có ý kiến, không kém một khắc nửa khắc này.
Người chơi tâm cơ nói với Đôi Mắt To: “Đi, chúng ta hãy nhảy cùng nhau.”
Hai người nhảy xuống, vài giây sau phía dưới truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Bạch Khương trong lòng rùng mình, vội vàng bò trở về lấy ra một cái đèn pin từ trong siêu thị chiếu xuống.
Cô nhìn thấy hai người chơi đồng thời nhảy xuống bị khuôn mặt nở ra từ khối u cắn, bọn họ thống khổ giãy dụa, người chơi tâm cơ chân đạp Mắt To mượn lực giãy dụa, Mắt To hoàn toàn bị nuốt vào. Người chơi tâm cơ tiếp tục rơi xuống nhưng không được cứu, hắn bị khối u cây phía dưới cắn, từng ngụm từng ngụm ăn hết.
Trong quá trình này, dây leo lẳng lặng không nhúc nhích.
Nhìn thấy một màn này, máu của Bạch Khương đều bị đông lại.
Mười mấy giây sau, mặt người rụt trở về, khối u cây khôi phục bộ dạng vô hại. Bạch Khương lại có chút do dự, rốt cuộc còn nên nhảy hay không?
Cô quyết định chờ Lâm Cảnh đi lên cùng nhau phân tích một chút.
Đại khái mười phút sau, Lâm Cảnh thiên tân vạn khổ rốt cuộc bò lên.
“Cô còn ở đây sao!” Thấy Bạch Khương hắn có chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn phía dưới: “NPC cũng đang leo cây, sắp lên rồi, cô không nhảy sao?”
Bạch Khương kể lại chuyện vừa rồi nhìn thấy cho hắn biết, Lâm Cảnh cũng cảm thấy lông tơ dựng đứng.
“Không phải cô nói cô có ấn tượng với nơi này sao, cái gì mà dây leo ấy u cây ấy.”
“Đúng vậy, hơn nữa tôi không ăn gì khác.” Cho nên mới nhận định nơi này là nơi có cửa ra, an toàn khả thi.
“Vậy bọn họ vì sao…” Lâm Cảnh cũng nghĩ không ra.
Bạch Khương ngửi thấy mùi máu tươi từ trong thân cây dâng lên, trong đầu có chút hỗn loạn. Cô không có hảo cảm với người chơi tâm cơ, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ tận mắt nhìn thấy đối phương chết thảm… Trong lòng cô khẽ động, nhớ tới cái gì đó.
“Sự khác biệt giữa hai chúng ta và họ là họ đã ăn trái cây, và chúng ta đã không ăn nó! Tôi không ăn, anh có ăn gì không?” Bạch Khương tìm Lâm Cảnh xác nhận.
“Tôi không ăn!”
Bạch Khương suy đoán: “Có lẽ những người không ăn trái cây sẽ không bị khối u cây tấn công, dây leo bên trong sẽ bảo vệ chúng ta, hai người họ ăn trái cây, vì vậy họ bị tấn công bởi khối u cây.”
“Hai người bọn họ ăn trái cây sao? Cô có chắc về điều đó không?”
“Có thể khẳng định, tôi gặp bọn họ đi hái trái cây, tôi cả đêm không ngủ, sau khi dùng túi trị liệu thì thể lực tinh thần cũng không tốt hơn, căn bản không cách nào đến chỗ đại thụ tra xét manh mối, hai người bọn họ lại tinh thần phấn chấn, còn nói tôi dùng túi trị liệu giao dịch với bọn họ, bọn họ giúp tôi hái trái cây.” Cho nên bọn họ khẳng định đã ăn trái cây, trong đêm dài được nghỉ ngơi rất tốt, mới có thể có diện mạo tinh thần sáng láng như vậy.
Phần còn lại là xác minh cuối cùng.
Bạch Khương không chút do dự nhảy xuống.
Giống như trước đây, khối u cây sẽ nứt ra lộ ra khuôn mặt dữ tợn khi cô tới gần, hàm răng trắng cắn lên xuống muốn nuốt cô vào bụng, nhưng dây leo đứng yên trong nháy mắt động đậy, quất khối u cây phát ra tiếng kêu rên, mặt người khép lại.
Cứ như vậy mở to hai mắt, Bạch Khương từng thước từng thước rơi xuống, khối u cây tạo thành chút đình trệ không cách nào cản trở tốc độ rơi xuống của cô, dây leo bay múa roi vọt lưu lại tàn ảnh ở đáy mắt cô, cô cuộn mình ôm đầu bảo vệ ngực, rốt cuộc rơi vào trong nước như chờ mong.
Rầm rầm!
Ở trong nước duỗi người ra, Bạch Khương nhìn thấy đáy ao có ánh sáng màu trắng, cô bơi xuống đáy ao, đưa tay chạm vào cửa ra, tầm nhìn trong nháy mắt biến hóa.
[Người chơi Bạch Khương thông qua phó bản bình thường: Vườn địa đàng, đạt được điểm tích lũy 4] Trở lại rừng cột đá, Bạch Khương trong lòng không ngừng vui vẻ, mình lại thành công thông quan phó bản một lần!
Nhưng phó bản này dùng quá nhiều gói trị liệu, kiếm được 4 điểm, dùng ba gói trị liệu, tuy rằng ba gói trị liệu này do trao đổi tin tức với người chơi, nhưng một lần nhiệm vụ tiêu hao ba cái vẫn khiến cô rất đau lòng, gói trị liệu trao đổi được chỉ còn lại có hai…