Chương 75: Phó bản bình thường: Đường đi bộ thủy tinh 2
“Ai ai chờ một chút, nơi này rốt cuộc là đâu vậy, cái gì mà phó bản chạy trốn, trò chơi gì vậy!”
Người chơi mới gọi NPC đã nằm trở lại ghế dài muốn ngủ, thân thể còn muốn tiến vào quầy vé.
Người chơi kỳ cựu Phương Khoa nói: “Đừng hỏi nữa, đã nói qua phó bản này các người có thể nhận được hướng dẫn chơi, không phải anh biết mình đã chết sao? Nếu đã chết thì chấp nhận thực tế.”
Nói xong người chơi cũ cũng vội vàng đi tới đường thủy tinh, người chơi đã làm mấy nhiệm vụ đều biết, nguy cơ trong phó bản sẽ rất nhanh xuất hiện, một chút thời gian cũng không thể trì hoãn.
Lần này phó bản tổng cộng có mười lăm người tiến vào, Bạch Khương ước chừng một chút, ngoài mình thì chỉ có một người chơi lâu năm.
Trước khi đi đến con đường thủy tinh, cô trèo lên cây bên cạnh và đạp mạnh vào một cành cây. Trèo xuống cây nắm cành cây trên tay, Bạch Khương lúc này mới đi tới trước con đường thủy tinh. Nhìn bằng mắt thường, con đường thủy tinh này không có vấn đề gì, không khác gì con đường ở các điểm du lịch mà cô từng đi qua.
Cành cây vươn tới gõ, con đường phát ra tiếng động rầu rĩ, phi thường rắn chắc, vì thế Bạch Khương bước ra bước đầu tiên.
Lại một nhánh cây khác vươn tới bên chân cô thăm dò, sau đó một nam game thủ đi tới, Phương Khoa cười với Bạch Khương, không nói gì tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Khương cũng vậy, động tác của cô rất nhanh, câu nói “Trời sắp tối” của NPC đã nhắc nhở cô.
Mặc dù không có giới hạn thời gian, nhưng tốt hơn là không trì hoãn!
Một trận tiếng bước chân nhanh chóng từ phía sau truyền đến.
“Đừng chạy!” Phía sau người chơi cũ hét lớn.
Bạch Khương ngẩng đầu, cũng nhìn thấy bóng lưng màu lam chạy qua bên cạnh, vừa mới mở miệng muốn nhắc nhở người chơi mới đừng chạy, lời còn chưa kịp nói ra, khối thủy tinh dưới chân người nọ vỡ vụn như đậu hũ, người chơi mới áo sơ mi xanh chỉ phát ra một tiếng kinh hô, cả người đã rơi xuống, thân ảnh nhanh chóng thu nhỏ lại, vài giây sau đã biến mất trong sóng biển xanh lá rậm rạp phía dưới.
“Ah!”
“Trời ạ, hắn ngã xuống rồi!”
Người chơi mới phát ra tiếng kêu kinh hãi, bọn họ mới tiến vào trò chơi được năm phút, căn bản còn chưa kịp tiêu hóa tiếp nhận tin tức của thế giới này.
Đúng vậy, người chơi cũ thực sự nói rằng đây là một trò chơi phó bản chạy trốn, nhưng nghe vào tai của họ lại nhấn mạnh hơn vào từ “trò chơi”, họ không có khái niệm về “chạy trốn”. Có người học người chơi cũ dùng cành cây dò đường, có người lại tùy tiện đi, còn ở trên cầu ngắm phong cảnh, tán thưởng nơi thần bí kỳ diệu này.
Lúc này tận mắt nhìn thấy một người từ trên con đường trên cao rơi xuống, loại trùng kích thị giác này mang đến đả kích tâm lý cực kỳ lớn, không ai có thể dễ dàng chịu đựng được.
Bạch Khương dừng chân, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
“Haizz, đã nói với bọn họ đây là trò chơi chạy trốn, có nguy hiểm.” Phương Khoa thở dài: “Còn ở đó gầm gừ, không hiểu trò chơi như thế nào có thể học một chút người chơi cũ như chúng ta nha.” Thở dài xong, hắn tranh thủ thời gian quay đầu lại hô to một câu: “Mau đi lấy một cành cây đuổi theo, thời gian không còn nhiều!”
Trời sắp tối rồi.
Động tác của Bạch Khương rất nhanh, bước chân nhẹ nhàng, cành cây vừa mới dò xong con đường phía trước, một giây sau chân cô lập tức bước lên.
Ồ!
Âm thanh cành cây đánh lên lần đầu tiên có chút không đúng, Bạch Khương thăm dò về phía trước, âm thanh vẫn không đúng, lại thăm dò thêm hai thước, âm thanh mới khôi phục bình thường. Bạch Khương bước ra một bước dài, tránh mảnh thủy tinh có âm thanh bất thường.
Bên cạnh đó, Phương Khoa tránh được mảnh thủy tinh mà người chơi áo xanh rơi xuống.
Mười phút trôi qua, Bạch Khương mới đi không tới tám trăm mét, cuối con đường xa xôi không thể tiếp cận, sắc trời đã bắt đầu tối đen. Bạch Khương trong lòng cảm thấy không ổn, lần thứ hai tăng nhanh tốc độ.
Gió lạnh ban đêm lại mang theo khí tanh cuốn tới, thổi đến nỗi Bạch Khương không thể không nheo mắt lại. Cô còn nghe thấy động tĩnh kỳ quái trong tiếng gió, theo bản năng quay đầu nhìn lại…
Tim cô đập thình thịch.
Cô đã thấy gì?
Một đám mây đen từ trên cao lao xuống, đôi cánh mạnh mẽ, mỏ chim dài và sắc nét mở ra, phát ra tiếng kêu “quác quác”, đôi mắt đỏ giống như đèn lồng trong mây đen, làm cho người ta liếc mắt một cái đã sợ hãi.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Bạch Khương lập tức thu hồi tầm mắt lắc lư cành cây.
Cành cây bị cô vung đến nỗi xuất hiện tàn ảnh, cô dùng tốc độ nhanh nhất dò đường, lại dùng tốc độ nhanh nhất bước qua cầu thủy tinh.
“Đó là cái gì vậy?”
“Hình như là diều hâu?”
“Bay về phía chúng ta!”
“Ah! Cứu tôi!”
Bầy đại bàng bay từ phía quầy vé, người chơi mới tụt lại phía sau cùng bị tấn công. Người chơi chạy trốn tránh né công kích, có người dưới chân giẫm lên không trung, thét chói tai rớt xuống, cũng có người chơi vận khí bùng nổ, hoảng sợ chạy như điên thuận lợi chạy ra ngoài.