Chương 1 -
"Chỗ của ta mười con chuột."
"Ta bắt được hai mươi con ếch."
"Con chim nữa, có muốn không? Ta bắt được hai con chim..."
Dưới tàng cây đa ở cổng thôn Điền Gia, một đám tiểu hài tử vây quanh một nơi, tuy đã đè thấp giọng nhưng vẫn khó nén được sự hưng phấn.
"Lấy, lấy hết." Trong nhóm tiểu hài tử vang lên một thanh âm non nớt, "Chuột thì một đồng tiền năm con, đưa ngươi hai đồng tiền, ếch thì một đồng tiền mười con, ngươi cũng hai đồng tiền, ngươi chỉ có hai con chim nhỏ thôi sao? Còn có cái gì khác, chỉ cần có thịt là được.
Thịt chim nhỏ thì được bao nhiêu chứ, so với ếch còn ít hơn, khoảng hai mươi con một đồng còn được."
"Đúng vậy đúng vậy, ngươi không được trao đổi với hắn, nếu ngươi đưa tiền cho hắn, lần sau chúng ta sẽ không bao giờ đi tìm thịt cho ngươi nữa."
Một nhóm hài tử hét lên.
Điền Đường ngồi trên tảng đá dưới gốc cây đa, bên cạnh là hai cái lồng cỏ, bên trong là chuột và ếch đang nhảy lên nhảy xuống.
Điền Đường nhét túi tiền vào túi, đột ngột đứng lên: "Được rồi, không đổi, lần sau đi, ta phải về sớm một chút." Nói xong, nàng xách hai cái lồng bên cạnh đứng dậy rồi đi ra khỏi đám người.
Phía sau vẫn không ngừng có tiếng nói: "Bắt ếch vẫn dễ nhất, trên đồng có rất nhiều, lần sau ta cũng đi bắt ếch. "
"Ta cảm thấy bắt chuột dễ hơn, nhà ta có rất nhiều chuột, buổi tối cứ luôn ọp ẹp, ầm ĩ chết đi."
"Nhà ta cũng vậy, buổi tối chúng cứ kêu chít chít, nhưng mấy ngày nay ta tìm mãi cũng chỉ bắt được ba con mà thôi."
Điền Đường nghe thanh âm của bọn trẻ, dưới chân hơi lảo đảo, nghĩ thầm tiếng ọp ẹp buổi tối chỉ sợ không phải do chuột gây ra.
Nàng lắc đầu, đi bộ về phía thôn Điền gia.
Từ khi xuyên không đến bây giờ, đã qua mười năm, nhưng thời điểm nàng thật sự có được ký ức kiếp trước vẫn là một tháng trước, khi đó nàng không cẩn thận ngã xuống đất, lúc hôn mê đã khôi phục trí nhớ kiếp trước, nàng mới phát hiện thì ra mình là người xuyên qua.
Mười năm qua, nàng vẫn luôn ngây ngô, cũng không phải là ngốc nghếch, chỉ là bình thường không thích nói chuyện, cứ luôn cảm thấy mình đã quên cái gì đó, cho nên lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền thích ngồi ở trước cửa trầm tư suy ngẫm, trong mắt người ngoài, nàng chính là kẻ ngốc.
Sau khi khôi phục ký ức, nàng ngược lại cảm thấy may mắn vì đã có một đoạn kinh nghiệm, nếu mang theo ký ức ngay từ ban đầu, khẳng định không có cách nào chấp nhận được cuộc sống hiện tại.
Cuộc sống cổ đại còn thảm hơn so với tưởng tượng, không có cơ sở vật chất như hiện đại thì thôi, tình huống trong thôn cũng không giống với thế ngoại đào nguyên trong tưởng tượng của nàng, liếc mắt nhìn lại, cả thôn xám xịt, nếu không cẩn thận hít sâu một cái, còn có thể cảm nhận được hạt bụi trong không khí tiến vào khoang mũi.
Điều duy nhất đáng mừng khi nàng xuyên không, nàng đã trói định với với một hệ thống trò chơi.
Tên của trò chơi này được gọi là "Trò chơi sinh hoạt", là một trò chơi phụ trợ, theo hướng dẫn trên giao diện trò chơi, đây là trợ cấp của một tinh cầu trí năng xa xôi tặng cho Điền Đường, để bù đắp cho những sai lầm khi vô tình đưa nàng đến thời cổ đại.
Nếu Điền Đường có được ký ức ngay từ đầu, có lẽ còn có đường mặc cả, nhưng từ lúc nàng xuyên qua đến bây giờ đã trôi qua mười năm, thủ phạm đã sớm không biết đi đâu, nàng muốn tìm người tính sổ cũng không biết nên đi đâu để tìm.
Chỉ có thể đi một bước để xem một bước.
Lúc lập tức đi tới thôn Điền gia, Điền Đường rẽ một vòng, đi về phía đồi núi gần đó.
Thôn Điền gia nằm ở nơi hẻo lánh, ngoại trừ một bộ phận ruộng tốt ra, đại bộ phận đất đai trong thôn đều không thích hợp để làm ruộng, trên núi mọc đầy bụi cây không vừa mắt, còn có không ít bụi gai.
Điền Đường ỷ vào thân hình nhỏ bé, chui qua từng mảng bụi gai, chỉ chốc lát sau đã đến một bãi đất trống.