Chương 15 -
Nàng là người xuyên qua, trước kia xuyên qua nàng chỉ là một người bình thường, lại sinh hoạt ở một đất nước hoà bình, bình thường coi như đụng phải tình huống đánh nhau ẩu đả cũng không dám đi xem, lại càng không cần phải nói rõ ràng thổ phỉ gần ở trước mắt.
Điền Đường tựa vào người Điền Đại Nữ. Nàng biết tình huống hiện tại là gì, cho dù trong lòng nàng có hoang mang hay lo lắng hơn nữa, cũng không thể hỏi thăm vào lúc này, nếu không rất có thể khiến cho thổ phỉ chú ý.
Nàng chỉ có thể âm thầm chờ mong cha nương nàng an toàn.
Điền Đường mở to hai mắt, gọi ra giao diện trò chơi, ngoại trừ nhiệm vụ hằng ngày ra, những nội dung khác đều bị cắt đứt liên kết, nhưng mà khen thưởng cùng với những nhiệm vụ kia, căn bản không có cách nào giúp nàng đi đối kháng cùng thổ phỉ.
Hiện tại trong kho hàng của nàng, thứ duy nhất có lực sát thương chính là con Dao Phay kia. Điền Đường cũng không biết nàng nhìn chằm chằm những chữ trên giao diện trò chơi kia bao lâu, trước khi hôn mê, nàng chỉ nhớ mình tới tới lui lui nhìn chữ trên giao diện trò chơi một lần lại một lần, thẳng đến khi nhớ kỹ vị trí toàn bộ những chữ kia. Trong lúc mơ mơ màng màng, một giọng nói xa lạ vang lên.
[Kiểm tra đo lường được cấp bậc an toàn trong hoàn cảnh sinh hoạt người chơi thay đổi, 《 Sinh Hoạt Trò Chơi 2.0 》 đã online, có thăng cấp hay không?]
[Có.]
"Đừng --" Điền Đường bỗng dưng từ trong giấc mộng bừng tỉnh.
Sau khi mở mắt, nàng mới phát hiện mình đang nằm trên giường.
Nàng nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, định lập tức xuống giường, còn chưa động đậy, ngoài cửa đã có một người bước vào.
“Đại tỷ!”
“Không có việc gì, chúng ta đều không có việc gì!” Điền Đại Nữ ôm Điền Đường, “Không có việc gì, không sợ không sợ.”
Điền Đường cầm lấy cánh tay Điền Đại Nữ, ngửa đầu nhìn nàng, vội vàng hỏi: “Đại tỷ, cha nương đâu? Vừa rồi ta mơ thấy ác mộng, mơ thấy cha nương bọn họ...... Bọn họ đâu?”
Điền Đại Nữ vẫn chỉ ôm nàng an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, chúng ta không sao.”
Điền Đường ý thức được giọng nói của Điền Đại Nữ run rẩy, Điền Đường nắm lấy cánh tay của nàng, mở to hai mắt hỏi: "Đại tỷ, ngươi nói thật với ta, cha nương có phải...?"
"Không có!" Điền Đại Nữ lớn tiếng nói, sau khi thốt ra mới nhớ tới người mình đối mặt là ai, nhìn Điền Đường lắc lắc đầu, nói: "Tiểu muội, cha nương còn chưa có trở về, nhưng chúng ta cũng không tìm được bọn họ, ngươi phải tin tưởng, cha nương nhất định không có việc gì, bọn họ sẽ trở về."
Nghe xong Điền Đường trầm mặc một lúc.
Nàng biết lời Điền Đại Nữ nói có ý gì.
Nơi này là cổ đại, lúc trước Điền phụ Điền mẫu ra cửa, phía sau còn có một đám thổ phỉ, nếu bọn họ có thể thoát khỏi thổ phỉ, nhất định sẽ trở về, đến bây giờ còn chưa trở về thì có ý nghĩa dữ nhiều lành ít.
Nhưng cũng có vạn nhất, vạn nhất bọn họ còn sống thì sao?
Trong lòng Điền Đường cũng rất khẩn trương, nhưng dù sao nàng cũng đã từng là một người trưởng thành, mà Điền Đại Nữ trước mắt mới chỉ có 13 tuổi, tuổi này ở hiện đại còn đang ở giai đoạn mới phát triển.
Điền Đường rất nhanh che giấu tâm tình khẩn trương trong lòng, nhìn thẳng Điền Đại Nữ: "Đại tỷ, ngươi cẩn thận nói tình huống cho ta, là cha nương chưa trở về, hay là người thôn Điền gia cũng chưa trở về, trong thôn còn có bao nhiêu người, tình huống nhà đại bá nhị bá thế nào?"
Điền Đường khẽ gật đầu: "Đại tỷ, hiện tại mặc kệ tình huống cha nương như thế nào, chúng ta đều phải sống sót, chúng ta phải sống sót chờ cha nương trở về tìm chúng ta."
Trước đây khi người lớn trong nhà vẫn còn, Điền Đường có thể tùy hứng có thể tùy ý, nhưng hiện tại trưởng bối Điền gia không có ở đây, nàng không thể giao gánh nặng gia đình cho một đứa trẻ mới 13 tuổi.
Có lẽ sự trầm ổn của Điền Đường lây nhiễm Điền Đại Nữ, cảm xúc khẩn trương trên mặt Điền Đại Nữ dần dần dịu đi.