Chương 4 -
Tên của nàng ở nơi này rất quê mùa, bởi vì là nữ nhi thứ ba, cho nên gọi là Điền Tam Nữ, hai tỷ tỷ của nàng phân biệt gọi là Điền Đại Nữ cùng Điền Nhị Nữ, cái tên cũng quê mùa không kém gì nàng.
Thôn Điền gia vốn không lớn, Điền Đường chậm rãi đi qua, chung quy vẫn bị Điền mẫu túm lấy lỗ tai: "Ta đã nói với ngươi cái gì, bảo ngươi ở ngoan ngoãn nhà ngươi lại không nghe, lại ra ngoài chạy loạn..."
Điền mẫu nói một liên hồi, Điền Đường che lỗ tai giả vờ gào thét.
"Nương nương nương, đừng kéo đừng kéo, lỗ tai sắp rách rồi."
"Rách cũng dược, ai bảo ngươi ra ngoài chạy loạn, ngoan ngoãn ở nhà có nghe không? Nếu ngươi lại dám chạy loạn, ta liền... Ta liền..." Điền mẫu nói xong, tiện tay cầm lấy một cây gậy nhỏ ở bên cạnh.
Điền Đường lập tức nhảy ra, trốn sau lưng Điền Đại Nữ, trông mong nhìn Điền mẫu: "Nương, ta sai rồi, ta không chạy loạn, ta nhất định không chạy loạn."
Điền Đại Nữ đưa tay ngăn cản: "Nương, để ta trông tiểu muội, đại bá mẫu đang gọi người."
Điền mẫu thở phì phì trừng hai người, nghe phía sau gọi nàng mới ném cây gậy nhỏ trong tay xuống đất, đưa tay chỉ vào Điền Đường: "Trở về sẽ lại giáo huấn ngươi."
Điền Đường thở dài.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
"Tiểu muội, cho muội..." Điền Đại Nữ nhét một cái bánh bột ngô vào tay Điền Đường.
Điền Đường khoát tay áo, kéo góc áo Điền Đại Nữ dựa về phía sau, trượt xuống, ngồi trên đỉnh đá: "Ta không đói, đại tỷ tự ăn đi, nương ta bị là làm sao vậy?"
Điền Đại Nữ thấy nhiều không trách, ngồi bên cạnh Điền Đường, bẻ xuống một miếng bánh nhỏ, đút đến bên miệng Điền Đường.
Đầu óc Điền Đường không suy nghĩ gì liền há miệng, ngậm lấy miếng bánh bột ngô, phục hồi tinh thần, bánh đã lọt vào miệng nàng.
Lúc này Điền Đại Nữ mới yên tâm, nói lại vấn đề lúc trước: "Còn không phải chuyện của Cúc Hoa tỷ sao, đại bá mẫu tìm hôn sự cho Cúc Hoa tỷ, nhưng Cúc Hoa tỷ sống chết không chịu, vừa rồi ngươi không có ở đây, Cúc Hoa tỷ la hét đòi treo cổ."
Điền Đường đào ra chuyện đại gia đình Điền gia này từ trong đầu.
Thế hệ này của Điền gia, bao gồm cả Điền Đường, đều chỉ có nữ oa, ở thời đại này, nhà chỉ có nữ liền mang ý nghĩa tuyệt hậu, Điền gia này, vẫn luôn bị người ở thôn Điền gia chỉ trỏ ở sau lưng, nói rằng năm xưa Điền gia tạo nghiệt, lúc này mới bị chặt đứt căn cơ.
Đại bá của Điền Đường có tổng cộng hai nữ nhi, đại nữ nhi tên là Cúc Hoa, nhị nữ tên là Đào Hoa, lúc mới sinh hai người này ra coi như được sủng ái, đặt tên cũng dễ nghe hơn một chút.
Nhưng sau này nữ oa của Điền gia càng ngày càng nhiều, hai người lớn nhất cũng dần dần không được sủng ái.
Điền Cúc Hoa năm nay mười sáu tuổi, chính là lúc tìm nhà chồng, nhưng nhà chồng cũng nhìn trúng con dâu có thể sinh con trai hay không, mắt thấy Điền gia chỉ toàn sinh nữ nhi, sợ cưới tức phụ về cũng chỉ sinh ra nữ nhi, trong lòng nghẹn lại, từng đợt hôn sự đang đàm phán đều bị lui lại.
Mắt thấy tuổi của Điền Cúc Hoa càng lúc càng lớn, người Điền gia cũng sầu, sợ nàng không gả được ra ngoài, nếu chỉ có nàng không gả được thì cũng thôi, chỉ sợ có một liền có hai, dù sao phía sau Điền Cúc Hoa còn có sáu muội muội.
Người Điền gia cũng là gấp gáp, trùng hợp không lâu trước đó có một hộ gia đình nói chuyện, không quan tâm việc Điền gia chỉ sinh nữ nhi, nguyện ý cưới Điền Cúc Hoa.
Cũng không phải bởi vì người ta không cần, mà bởi vì trước đó nhà trai đã kết hôn một lần, vợ cũ chết để lại cho hắn một nhi tử, nhà bọn họ liền cần một người tức phụ không biết sinh con trai.
Song phương vừa vỗ vừa hợp, đều cảm thấy cửa hôn sự này không tệ.
Đi một vòng, cuối cùng người không đồng ý chỉ có Điền Cúc Hoa.
Trước mặt mọi người nhà trai, Điền Cúc Hoa trực tiếp tỏ vẻ cho dù nàng xuất gia làm ni cô, cũng không muốn gả cho một người đã góa vợ.
Náo loạn đủ kiểu, cửa hôn sự này thiếu chút nữa tan rã.