Anh ta chửi bới: "Thứ ma quỷ đó không biết là cái gì."
Làm sao mà xuất hiện lúc tôi đang tắm... Nếu có chuẩn bị, anh ta chắc chắn đã xử lý được đối phương.
Bây giờ, Tôn Hiệu luôn cảm thấy có chút bất an.
***
Khi Tô Khúc Trần ra khỏi phòng tắm, Trần Viên Phương đã ngủ say.
Tối nay hắn tắm rất nhanh, lo sợ bất ngờ có ma xuất hiện... Thậm chí, hắn còn dán một lá bùa lên trán mình.
Nên khi lá bùa đó bị cuốn xuống cống, Tô Khúc Trân buồn bã mất vài phút.
Đúng lúc hắn chuẩn bị đi ngủ, một âm thanh truyền đến.
Tô Khúc Trần lập tức khựng lại, tiến lại gân cửa phòng... Giọng hát mỏng manh đặc biệt rõ ràng, giống như việc hát xướng trong các bộ phim cổ trang.
Hắn rùng mình, không dám mở cửa.
Sau một hồi, Tô Khúc Trân mở Wechat lên gửi đi một tin nhắn: [Tôi dường như nghe thấy tiếng hát, giống như những người hát trong phim truyền hình... ]
Hắn lo lắng chờ đợi phản hồi từ Lục Kiến Vi.
Trần Viễn Phương trên giường ngủ như heo, không hề có động tĩnh gì.
Lục Kiến Vi mở mắt, bật điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Tô Khúc Trần liền trả lời: [Ngủ ngon.
]
Tô Khúc Trần nghĩ mình không thể ngủ được.
Nếu hắn có thể ngủ được thì đã không cảm thấy sợ hãi như bây giờ.
Khách sạn linh dị quả thật không phải chỗ nghỉ ngơi! Trước đây, mọi người đều gặp phải chuyện quái dị, còn hẳn thì trực tiếp gặp phải ma nữ hát ca.
Tô Khúc Trần lại gửi một tin nữa: [Làm sao bây giờ? Cô ta hát buồn bã lắm! Chúng ta có nên đi "thu phục" cô ta không? Giữa đêm làm phiền người khác quái]
Sau đó hắn nhận được trả lời từ Lục Kiến Vi: [Thật sự muốn đi?]
Tô Khúc Trân hơi không muốn nhưng nghĩ lại, đáp: [Nếu không... Đêm nay, tôi sẽ không ngủ được... ]
Lục Kiến Vi: [Được.
]
Tô Khúc Trần đẩy Trần Viễn Phương, từ giường nhảy dựng lên: "Dậy đi! Đến lúc đi bắt ma rồi."
"Cậu làm cái gì vậy?" Trần Viễn Phương dụi mắt: "Sao lại phá giấc ngủ của tôi! Cậu thật phiên phức."
Anh ấy ngồi dậy, nói: "Đêm khuya, cậu đang làm trò gì thế?"
Tô Khúc Trần lắc đầu: "Ma nữ đang hát"
Trần Viễn Phương giật mình, chăm chú lắng nghe và nhận ra thực sự âm thanh đến từ bên ngoài, lại còn lúc có lúc không.
Không rõ hát những lời gì nhưng giai điệu này quá đáng sợ.
Tô Khúc Trần nói thêm: "Nhanh lên, Lục Bán Tiên đã đồng ý ra tay giải quyết rồi! Mau dậy đi."
Lục Kiến Vi mở cửa.
Nghe thấy tiếng động, Tô Khúc Trần và Trần Viễn Phương vội vàng đi ra, không quên cầm theo hai lá bùa chạy đến bên cạnh Lục Kiến Vi.
Hắn căng thẳng hỏi: "Cái bóng ở cửa sổ đó à?"
Phòng của họ gân cuối hành lang, trước mặt là cửa sổ mở toang, lúc này một bóng đen đang đứng đó.
Đối phương mặc trang phục hát xướng sặc sỡ, trên đầu đội mũ lông vũ hoa lệ, lay động theo từng động tác.
Tiếng hát cũng phát ra từ đó.
Lục Kiến Vi ngáp một cái, nói: "Chỉ là một nữ quỷ muốn hát hò thôi! Siêu độ là được."
Có lẽ giống như con quỷ muốn làm việc tại nhà máy nước trước đây, không gây hại gì.
Tô Khúc Trần thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chúng ta bỏ qua cho cô ta? Nhưng có thể thương lượng với cô ta được không? Hát vào ban đêm như vậy... Tôi không ngủ được."
Trần Viễn Phương nói: "Nhưng cô ta là ma, ban ngày không thể ra ngoài hát, chỉ có thể hát vào ban đêm, cô ta rất tận tâm."
"Dù tận tâm đến mấy cũng là làm phiền người khác mà." Tô Khúc Trân bày †ỏ sự oan ức: "Tôi là loại người một chút tiếng động cũng không ngủ được, tôi cũng không muốn thế."
Bọn họ đang nói chuyện, một tiếng động phát ra từ phía sau.
Tiếng của một người đàn ông vang lên: "Cuối cùng cũng để tôi tìm thấy! Nhanh chóng bắt lấy cô ta, đạo quán của tôi lại tiến thêm một bước đến Kiếm Thất Tỉnh."
Một lá bùa bay qua.
Lúc này, nữ quỷ đang hát cũng quay lại, khuôn mặt trang điểm quái dị cũng lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.
Chỉ là...
Chuyện tiếp theo xảy ra hoàn toàn ngoài dự đoán.
Có lẽ là chất lượng phù chú không tốt, lá bùa bay được nửa chừng đã rơi xuống ngay trước mặt Tô Khúc Trần và những người khác.
Nữ quỷ: "..."
Lục Kiến Vi: "..."
Đây thực sự là một tình huống khó xử.