Tướng ngủ gật của người giấy nhỏ trông thật là dễ thương.
Cái đầu của người giấy cứ gật gùi Đôi mắt đen láy giờ chỉ còn như hai đường kẻ.
Đây là lần đầu tiên Lục Kiến Vi thấy người giấy nhân tính hóa như vậy.
Trước đây, cô không học cách tạo người giấy từ sư phụ nhưng Trường Lan sư đệ lại học tất cả! Lục Kiến Vi không ngờ sư đệ cũng có thể làm được điều đó và cũng không biết từ lúc nào sư đệ đã thành công.
Lục Kiến Vi đưa tay chọc người giấy nhỏ! Nó ha miệng ngáp một cái nhưng không mở mắt, quay người tiếp tục ngủ.
Cô không nhìn nữa mà quay người đi, bắt đầu suy nghĩ về nhiệm vụ: [Chuyến xe buýt tử thần].
Lá bùa trừ tà đã đổi màu có lẽ bọn họ đã nhận được lời cảnh báo! Lục Kiến Vi quyết định sẽ chờ xem phản ứng và quyết định tiếp theo của đoàn làm phim.
Nếu không tin tưởng hoặc không muốn có sự can thiệp, Lục Kiến Vi cũng không thể giúp gì thêm.
Một chiếc xe buýt gặp vấn đề thường là do đã từng xảy ra tai nạn hoặc có người chết trên đó.
Lục Kiến Vi lên mạng tìm kiếm thông tin.
Việc xe buýt từng có người chết không phải là hiếm, hàng ngày có hàng loạt xe buýt hoạt động và tai nạn không ngừng xảy ra trong thành phố, không thể đoán trước được xe nào gặp nạn.
Có thể nói họ thật xui xẻo khi gặp phải chiếc xe buýt từng có người chết trên đó.
Lục Kiến Vi suy nghĩ một lúc! Quyết định lấy di động đăng nhập Weibo, cập nhật công khai trạng thái mới.
*x**
Nửa tiếng sau, đoàn làm phim tiếp tục công việc.
Chuyên viên trang điểm vội vã make-up lại cho Tô Khả Diện, không quên than phiền: "Mồ hôi cô ra quá nhiều, phá hỏng hết lớp make up rồi."
Tô Khả Diện nhắm mắt không phản ứng lại nhưng trong lòng lại nghĩ: [Ai mà bình tĩnh được khi gặp tình huống như vậy chứ?!]
Trước khi tiếp tục quay, Đạo diễn Trương cảnh cáo: "Tô Khả Diện! Nếu còn nói bậy, tôi sẽ thay người khác diễn vai nữ chính đấy." Việc làm phim không hề dễ dàng! Mỗi lần quay lại đều tốn kém, ông ấy không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiết kiệm chỉ phí.
Sau khi sửa lớp trang điểm, chuyên viên trang điểm còn giúp Tô Khả Diện chỉnh lại trang phục.
Lúc này, cô ta chỉ biết cúi đầu, trả lời: "Tôi biết rồi!"
Tô Khả Diện đã giải thích nhưng không ai tin! Cô ta bị buộc phải tiếp tục cảnh quay làm cho cảm giác bất an của cô ta ngày càng tăng.
Chiếc xe buýt biến mất ngay sau khi cô ta nói xong, Tô Khả Diện không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một lần nữa, cô và Cao Chấn đứng ở đây! Cô ta cảm giác sẽ có điều gì đó sẽ Xảy ra xung quanh đây.
Cao Chấn tiếp tục diễn lại đoạn thoại của mình.
Tô Khả Diện cảnh giác nhìn về phía trước! Đúng lúc cô ta căng thẳng nhất, xe buýt bắt đầu xuất hiện từ trong màn đêm.
Xe buýt đang đến gân.
Tiếng động cơ cũ kỹ của xe buýt ngày càng to, dần dần tiến tới địa điểm đã định trước.
Sự tò mò hại chết con mèo và đoàn làm phim cũng không phải là ngoại lệ! Bọn họ cố gắng nhìn vào bên trong để khám phá xem có điều gì bất thường không?!
Tuy nhiên, bên trong xe tối om, không thể nhìn rõ được gì cả.
Cao Chấn không cảm nhận thấy điều gì lạ cũng như không có điểm nào bất ổn, anh ta nói: "Em lên xe trở về đi! Đã khuya rồi." Theo kịch bản, sau câu nói đó thì Tô Khả Diện phải tiếp thoại và bước lên xe.
Nhưng hiện tại cô ta đã quên thoại, liên tục lắc đầu và nhất quyết không chịu lên xe.
Cảnh quay tiếp theo đòi hỏi nữ chính phải lên xe mới tiếp tục được! Nếu Tô Khả Diện từ chối thì cảnh quay này sẽ hỏng mất.
Cao Chấn hoàn toàn hiểu điều này.
Đạo diễn không hủy cảnh quay, Cao Chấn cố gắng đẩy Tô Khả Diện lên xe nhưng cô ta chống trả quyết liệt! Nếu giữ cảnh quay này, chất lượng sẽ không đảm bảo.
Không còn lựa chọn nào khác, anh †a quyết định tự thêm lời thoại: "Có phải em sợ đi xe buýt vào buổi tối không an †oàn? Nếu vậy, anh sẽ đi cùng em."