Chương 19: Mạng ngươi hôm nay sẽ phải bỏ lại đây (1)
Kẻ giết người, lời lẽ, hành động náo loạn.
Thật ngông cuồng.
Nhưng mà,
Điều khiến lòng người vừa phẫn nộ lại vừa bất lực đến lạnh lòng chính là, dường như Đại Li thực sự mặc kệ Phong Cương huyện.
Sự thật đúng là như vậy.
Cho đến tận bây giờ, vẫn không có động tĩnh gì.
Sắc mặt của vài người nghẹn đến đỏ bừng vì giận, toàn thân run rẩy.
Có người thấp giọng thầm mắng, nhưng cũng không dám đứng ra phản kháng, chỉ có thể chờ mong có đại nhân vật từ Kinh thành giáng lâm, chém giết kẻ đáng ghét này để trút giận.
Cũng có người chán nản ngồi xuống, trong lòng ai thán, ánh mắt mông lung.
Người Phong Cương không hề ngốc.
Có người đã sớm hiểu rõ thái độ của Đại Li Kinh thành đối với Phong Cương bọn họ.
Đương nhiên, chưa nói tới bi thương.
Cùng lắm thì, sự kiêu ngạo lớn lao của những người khác vẫn còn đó, còn sự kiêu ngạo của người Phong Cương thì đã sớm không còn nữa mà thôi.
“Cút đi…”
Sưu!
Vào thời khắc này,
Một khối bùn bay chậm chạp từ không trung tới, thẳng vào mặt nam tử Kiếm Tu.
Nam tử không tránh cũng không né, chỉ thổi nhẹ một hơi, liền khiến khối bùn tan biến.
Sau đó, hắn nhìn về phía góc tường đằng xa, nơi có một tiểu cô nương mặt đen, bím tóc sừng dê, hai chân sớm đã run rẩy cầm cập vì sợ hãi, nhưng vẫn trừng mắt to nhìn chằm chằm hắn.
“Ta… ta ta không sợ ngươi! Ta là tướng quân chuyển thế, sớm muộn gì cũng tòng quân đánh cho các ngươi cái lũ phá hoại ở cái núi rách nát kia! Ngươi cứ… chờ đó, chờ đó!”
Cổ Tam Nguyệt dọa đến mức gần như khóc, nói xong những lời mà nàng vẫn thường khoác lác vô số lần.
Chỉ là lần này sợ là có chút mất thể diện, vì quá sợ hãi nên nói lắp bắp.
Cũng chẳng còn cách nào khác.
Lúc này không tè ra quần đã là may lắm rồi.
Thân là đại tướng quân, làm sao có thể để người khác khi nhục như thế được, dù không đánh lại, nhưng khí thế không thể thua.
Bùn đã ném mất, người cũng đã mắng xong, tiểu cô nương liền quay người vắt chân lên cổ chạy mất.
Nam tử Kiếm Tu nhướng mày.
Trường kiếm trong tay hắn xoay tròn rồi bay thẳng ra, nhắm về phía Cổ Tam Nguyệt.
Giờ phút này.
Đám người quan chiến xung quanh đằng xa, sắc mặt ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường.
Thậm chí ngay cả một đứa bé cũng không buông tha, kiếm đạo như vậy, e rằng là tu luyện đạo giết chóc, vô cùng âm hiểm.
Còn nhiều người hơn trong thành thì trong lòng bi phẫn, tiếc hận, ai thán không ngừng.
Ai có thể ngờ được, vào thời điểm này người đứng ra lại là một đứa bé.
Chỉ là không một ai đứng ra cứu mạng sống của nàng.
Có chút tuyệt vọng, lại có chút buồn cười.
“Ngươi dám!”
Thẩm Mộc đứng dậy chạy tới.
Cùng lúc đó, một luồng khí tức vi diệu chợt lóe lên, lặng yên không tiếng động khiến nhát kiếm trí mạng này lệch khỏi quỹ đạo!
Không một ai cảm nhận được điều dị thường. Ngay cả kẻ xuất kiếm cũng không hề phát giác.
Đám người chỉ nhìn thấy bóng dáng Thẩm Mộc.
Thẩm Mộc lảo đảo che chắn tiểu nữ hài ra phía sau mình, mở miệng nói:
“Ta không cần biết ngươi từ đâu tới, Nam Tĩnh cũng được, Hạ Lan Kiếm Tông cũng thế, ta chưa từng nghe nói cũng chẳng cần biết. Nhưng ở Phong Cương mà giết người, hôm nay ngươi sẽ phải bỏ mạng tại đây, ta nói rồi đấy!”
“!!!”
“!!!”
Tất cả mọi người đang có mặt trong thành đều chấn động.
Huyện lệnh Phong Cương?
Lúc này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Không ai có thể nghĩ đến, người đứng ra trong lúc nguy cấp như thế lại chính là Huyện lệnh Phong Cương, cái tên cẩu quan nổi tiếng gan nhỏ, sợ chuyện.
Thẩm Mộc mặt không đổi sắc nhìn nam tử Kiếm Tu, đằng xa, Tào Chính Hương, người giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, trong lòng hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt như vậy của Thẩm Mộc.
Cảm giác rất quái dị, nếu nhất định phải hình dung, thì giống như ánh mắt hắn nhìn hung thủ, cơ hồ không khác gì ánh mắt hắn nhìn thi thể đệ tử Vô Lượng Sơn trước đó.
Đúng vậy, giống như là đang nhìn người chết.
Chỉ là trong lòng Tào Chính Hương thực sự không rõ, phần tự tin này của hắn từ đâu tới, hệt như đối phương chắc chắn hung thủ sẽ chết vậy.
Chẳng lẽ vị cường giả Võ Cảnh phía sau kia sẽ lần thứ hai xuất thủ?
Hắn rất hoài nghi, nếu thật sự có thể xuất thủ, chỉ sợ đã sớm xuất thủ khi mạng sống như treo trên sợi tóc trước đó rồi, cũng không đến mức mình suýt nữa mất mạng già.
Lúc này Thẩm Mộc cũng không biết người khác nhìn mình như thế nào, hay nghĩ gì về mình.
Có tiếng xấu cũng được, ngu xuẩn đứng ra cũng thế.
Sở dĩ quyết định đứng ra, có hai lý do.
Thứ nhất, ngay sau khi nam tử kia nói ra những lời giễu cợt, Thẩm Mộc rõ ràng cảm nhận được một luồng lực phản phệ không rõ, cảm giác này khó nói thành lời, mãi cho đến khi hắn nhìn thấy chỉ số hạnh phúc 66 của Cổ Tam Nguyệt phi tốc hạ xuống, hắn mới hiểu ra, mình đã bị hệ thống cắn trả.
Sự trào phúng của hung thủ, cùng hành động giết người của hắn, đã khiến nội tâm vốn đã tan nát không chịu nổi của cư dân Phong Cương càng thêm lạnh lẽo, một sự thất vọng và tuyệt vọng bao trùm, dẫn đến chỉ số hạnh phúc của một số đông người chợt hạ xuống.
Phong Cương thành được khóa chặt với bản thân Thẩm Mộc, vì vậy người dân Phong Cương tự nhiên cũng liên quan đến chính hắn, một khi chỉ số hạnh phúc quần thể hạ xuống, Thẩm Mộc liền có thể cảm nhận được phản phệ.
Cho nên Thẩm Mộc biết, lúc này, hắn nhất định phải đứng ra.
Nếu như hắn, một quan phụ mẫu địa phương, một người xây dựng thành phố, mà cũng không thể đứng ra, đem kẻ chà đạp tôn nghiêm của người dân họ chà xát xuống đất, trả lại lòng tin cho cư dân huyện thành. Vậy thì rất có thể sau khi trải qua việc này, người Phong Cương sẽ khó lòng dấy lên đấu chí, chớ nói chi là lòng cảm mến.
Cho đến lúc đó, cái gì mà kiến thiết Phong Cương thành, tăng cường thực lực, tất cả đều là lời nói vô căn cứ.
Mà nguyên nhân thứ hai chính là nguyên tắc và ranh giới cuối cùng của Thẩm Mộc.
Là một nam nhân đã từng muốn làm Thị trưởng, nếu thị dân của mình gặp phải bất công và khuất nhục, thì nhất định phải đứng mũi chịu sào, vĩnh viễn đặt hạnh phúc và lợi ích của dân thành phố lên hàng đầu! Đây là nguyên tắc.
Mà Cổ Tam Nguyệt là người Phong Cương duy nhất mà hắn nhìn thấy có chỉ số hạnh phúc rất cao, ngốc thì có hơi ngốc một chút, còn thiếu sự quản giáo, nhưng Thẩm Mộc cảm thấy không đáng kể, thậm chí rất muốn bảo tồn phần ngây thơ của những đứa trẻ này, có lẽ sẽ không quá lâu, nhưng ít nhất không phải là bây giờ!
Nếu tiểu nha đầu lại bị giết ngay trước mặt hắn, thì Thẩm Mộc sẽ không tha thứ cho chính mình.
Đây là ranh giới cuối cùng của hắn!
Phong Cương thành chính là của hắn, hắn là người định đoạt, ai cũng không thể vượt quá nguyên tắc và ranh giới cuối cùng của hắn.
Đã cái thế giới này quy tắc là dựa vào nắm đấm để quyết định sống chết.
Thì ai dám động vào, sẽ phải chết.
…
Nơi xa.
Nam tử Kiếm Tu một kiếm không có kết quả, ánh mắt khinh miệt khi trào phúng trước đó đã biến thành âm hàn.
Chẳng biết tại sao, hắn nhìn thấy Thẩm Mộc thì liền có chút bực bội rồi, vốn dĩ mục đích hôm nay chính là để giết hắn, điều cốt yếu là đối phương chỉ là một Luyện Thể Cảnh, kết quả xuất ba kiếm đều không thể giết chết hắn, hơn nữa bây giờ còn gây huyên náo khiến cả thành chú ý, thân phận của mình cũng bị bại lộ cùng lúc.