Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu

Chương 32: Vô Lượng sơn biết chơi Liễu Thường Phong! (1)

Chương 32: Vô Lượng sơn biết chơi Liễu Thường Phong! (1)
Ngay lúc này, Liễu Thường Phong quả thực đã hiểu rõ, những lời lung tung mà kẻ họ Thẩm này nói ra tuyệt đối không phải bịa đặt. Tên quan cẩu này làm quan đã lâu như vậy mà vẫn chưa bị giết, hắn quả thật có vận khí tốt đến kinh người.
“Thẩm huyện lệnh, ta không phải đến đây để cùng ngươi quấy phá. Cơ duyên chí bảo có quan hệ trọng đại đối với Vô Lượng sơn. Nếu vật này thật sự liên quan đến một Động Thiên Phúc Địa hay Tiên gia bí cảnh nào đó, ngươi có biết điều này có ý nghĩa gì không?
Chưa nói đến những điều khác, phàm là Tông Môn nào có được Động Thiên Phúc Địa, đó chính là điều kiện quan trọng để tấn thăng thành Tông Môn đỉnh cấp! Đây chính là vật mà tất cả các đại tông trên núi đều tranh giành! Vậy rốt cuộc ngươi đã nghĩ tới chưa, nếu vật này thật sự liên hệ đến Động Thiên Phúc Địa và nằm ngay trong địa phận Phong Cương, ngươi có thể chịu nổi áp lực này không?”
Liễu Thường Phong quả thật rất sốt ruột.
Là một cường giả Võ Cảnh, hắn vẫn có thể cảm nhận được một ít khí tức xung quanh. Dù cho những người kia đều đã ẩn giấu thân phận, nhưng ít nhiều hắn vẫn có thể cảm nhận được.
Phong Cương thành bây giờ nhìn như không có gì thay đổi, vẫn mang dáng vẻ của một vùng thâm sơn cùng cốc, tưởng chừng không bao giờ thay đổi. Nhưng trên thực tế, một số lượng lớn người đã sớm tiến vào.
Đương nhiên, tại vùng biên giới, Phong Cương vẫn luôn là nơi Ngư Long hỗn tạp, người từ khắp nơi đều có mặt. Nhưng đó là khi cơ duyên chưa xuất hiện, tất cả mọi người đều có thể bình an vô sự.
Một khi cơ duyên chí bảo bị phát hiện, đồng thời xuất hiện trên thế gian, đến lúc ấy, người dân Phong Cương, bao gồm cả vị Huyện lệnh là hắn đây, tất cả cũng sẽ trở thành vật hi sinh cho những tu sĩ kia tranh đoạt chí bảo.
Đừng tưởng rằng Đại Li sẽ nhúng tay. Từ sự kiện lần này liền có thể nhìn ra Đại Li lo lắng, việc ra tay trấn áp gần như là không thể xảy ra.
Thế giới tu hành cũng giống như giang hồ, chung quy đều dựa vào thực lực nắm đấm. Không có bất kỳ quy tắc nào nhất định phải tuân thủ, trước mặt lợi ích thì tất cả chẳng qua cũng là chuyện nhảm nhí.
Trước đây ở phía bắc lục địa, tại Giang Lăng Bạch Đế thành, có một Thanh Khâu Động Thiên Phúc Địa hiện thế. Bạch Đế thành quả thật rất lợi hại.
Lý Thánh của văn mạch đã từng đến chất vấn, thắng bại không rõ, nhưng khi rời đi đã để lại câu truyền thuyết ‘hướng từ Bạch Đế áng mây ở giữa, khinh chu đã qua Vạn Trọng sơn’. Nghe nói cũng bởi vì lần chất vấn Bạch Đế thành đó, sau này Lý Thánh liền bắt đầu học kiếm.
Điều này đủ để thấy được thực lực của Bạch Đế thành.
Nhưng thì đã sao? Mặc cho danh tiếng vang dội đến mấy, chỉ cần vừa có động thiên mở ra, chẳng phải vẫn cần trải qua một trận đại chiến sao? Nếu không phải vị thành chủ Phi Thăng Cảnh của Bạch Đế thành nguyên địa đột phá, chỉ sợ Bạch Đế thành bây giờ đã không còn mang họ Bạch.
Đương nhiên, đây đều là chuyện của thời gian trước, sách vở và điển tịch đều có ghi chép, phần lớn mọi người đều biết.
Thẩm Mộc khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, không còn tiếp tục nghe lén nữa. Hắn thở dài nói: “Được thôi, cứ tìm đồ vật trước đã, để tránh đêm dài lắm mộng.”
Nói xong, Thẩm Mộc quay lại nhìn về phía một tòa nhà đối diện hẻm nhỏ, hắn đưa tay chỉ lên nóc nhà: “Lên trên đó.”
Mặt Liễu Thường Phong sạm lại. Hắn còn tưởng rằng Thẩm Mộc là muốn lén nhìn vào phòng đối diện từ trên nóc nhà, cuối cùng không nhịn được nói: “Họ Thẩm! Mẹ kiếp nhà ngươi, ngươi có thôi đi không? Nếu ngươi thật sự thích phong hoa tuyết nguyệt, ta sẽ không ngăn cản ngươi bên ngoài. Trong núi rừng có rất nhiều yêu nữ ban đêm quyến rũ, cho nàng hai lượng dương khí là có thể trải qua một đêm xuân, chẳng phải mạnh hơn nhiều so với việc ngươi lén nhìn từ nóc phòng sao? Nếu không thì chi một ít tiền mua một yêu mị trong cảnh đẹp cũng được, rất nhiều tu sĩ cũng có thể vẽ dựa theo bộ dáng ngươi thích, nhiều nhất chỉ tổn thất một ít tinh nguyên. Nhưng khi vào cảnh đẹp trong tranh đó, ngươi có thể tùy ý làm trò đổi cảnh mới. Vậy nên, rốt cuộc ngươi có tìm được không đây!”
!!!
???
Không khí lập tức yên tĩnh.
Tào Chính Hương và Thẩm Mộc cũng không lên tiếng, ngơ ngác nhìn Liễu Thường Phong.
Bọn họ thật sự không nghĩ tới, Chưởng giáo Vô Lượng sơn lại hiểu biết nhiều đến vậy!
Đừng gọi Vô Lượng Quan Hải nữa, sau này cứ gọi Vô Lượng biết chơi đi.
Lương Cửu, Thẩm Mộc ho khan nói: “Khụ khụ, đừng kích động a Lão Liễu, cái đồ vật đó ở ngay trên nóc phòng kia. Trước đó Tiết Lâm Nghị đã ẩn náu tại đây, ta không phải muốn lén nhìn đâu, ngươi thật sự nghĩ quá nhiều rồi.”
Liễu Thường Phong: “……?”
***
Bên trong Phủ Nha.
Ba người ngồi vây quanh một khối ngói vụn của xà nhà, sững sờ xuất thần.
Tìm kiếm một khối ngói vụn đương nhiên không phải việc khó. Dù cho đã bị người khác bố trí đạo pháp che giấu, Thẩm Mộc vẫn có thể nhận ra từ kiểu dáng của nó.
Trong lòng Liễu Thường Phong cảm thấy lạ lùng, đây dù sao cũng là cơ duyên chí bảo, có phải đã có được quá dễ dàng rồi không?
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng cần trải qua không ít khó khăn trắc trở, thậm chí còn phải ra tay đánh nhau một trận với người khác mới được.
Nhưng sự thật không phải như thế. Người ta chỉ nhảy lên nóc phòng một lát đã tìm thấy, cứ như được cho không vậy.
Nói thật, hắn cảm giác không thể thích ứng lắm tiết tấu bất ngờ của Thẩm Mộc. Điều này hoàn toàn khác biệt so với những gì hắn từng biết trước đây.
Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Mộc nói: “Ta tra xét, khối ngói vụn này đích xác đã bị người bố trí trận pháp, che đậy khí tức bên trên nó.”
“Có thể phá giải được không?” Thẩm Mộc hỏi.
Liễu Thường Phong gật đầu: “Có thể thì có thể, chỉ là ngươi thật sự xác định cái cơ duyên này chính là thứ này sao?”
“Thiên chân vạn xác, ta đã thấy trong Thời Gian trường hà, còn có thể là giả sao?”
“Vậy lúc ấy vì sao không cho ta xem?”
“Dọc đường thì đứt đoạn, khúc đó không có.”
“……” Khóe miệng Liễu Thường Phong giật giật, trong lòng thầm mắng: “Ta mẹ nó tin ngươi cái quỷ!”
Vừa nghĩ xong, hắn vẫy tay. Kim sắc phù lục xuất hiện giữa hai ngón tay hắn. Những đạo pháp minh văn màu đỏ bay ra khỏi giấy vàng, không ngừng xoay quanh trên không trung, sau đó một lần nữa sắp xếp tổ hợp.
Liễu Thường Phong trong miệng lẩm nhẩm những lời hùng hồn đầy lý lẽ, sau đó hướng về phía khối ngói xanh kia hư không một chỉ.
Kim sắc phù lục bay về phía mảnh ngói, đồng thời dán chặt lên đó. Những đạo pháp minh văn ánh sáng đỏ lóe lên, bắt đầu công kích trận pháp che lấp mờ ảo trên mảnh ngói.
Lúc này, phảng phất có hai luồng lực lượng đang ngấm ngầm giao phong, một bên phòng thủ, một bên công kích. Trong gian phòng lập tức truyền đến từng trận ba động.
Thẩm Mộc cảm thấy rất thần kỳ, hắn cẩn thận nhìn xem. Tu luyện nhiều ngày như vậy, hắn dần dần bắt đầu có sự hiếu kỳ sâu sắc hơn đối với phù lục nhất đạo.
Cũng không phải nói phong thái của Kiếm Tu đạo pháp không đủ ngầu, chỉ là theo Thẩm Mộc, phù đạo này thật sự quá thực dụng. Hơn nữa nghe nói không tốn nhiều tài nguyên, nếu có thể học tinh thông, dường như bất cứ chuyện gì cũng có thể làm được bằng phù lục, tính giá trị cực kỳ cao.
Mà những thứ khác, văn mạch cần phải đến Học Cung Thư viện đọc sách, võ đạo thì phải chịu đau khổ thể xác, Kiếm Tu thì quá tốn tiền, đạo pháp Luyện Khí sĩ thì vẫn chưa có người dạy, dường như chỉ có phù lục nhất đạo là khá hơn một chút.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất