Chương 206: Thế giới trong Thiên Sư Bài
Diệp Thiếu Dương mở cửa đẩy tên nam nhân kia ra ngoài, quay đầu lại thì thấy Tiểu Mã đang trợn mắt há mồm nhìn mình.
"Tiểu Diệp tử, vì sao cậu biết sếp y là nữ?"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Bả vai của y bị quỷ nắm, trên người đọng lại một tia quỷ khí, như vậy không thể nào cả y và chủ của y đều đụng phải quỷ một cách trùng hợp như vậy, cho nên từ đó có thể suy luận được là chỉ có chủ nhân của y gặp phải quỷ, còn y là vì hay ở chung với chủ nhân cho nên cũng bị quỷ khí quấy nhiễu."
Tiểu Mã nghiêng đầu một chút, nói: "Nhưng tôi không hiểu, chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện sếp y là nữ?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Hãy nghe tôi nói hết, loại quỷ khí trên người y rất đặc biệt, tôi vừa ngửi mùi liền nhận ra đó là quỷ khí của Thực Mộng Quỷ. Thực Mộng Quỷ lại là giống đực, không thích dương khí, chỉ thích thu mộng của các cô gái, cho nên tôi đoán chủ của y nhất định là nữ giới. Người bị Thực Mộng Quỷ để mắt tới, đặc điểm dễ nhận biết nhất là hay gặp ác mộng."
P/s: các em gái mới lớn trong group MSTQN đọc chùa truyện không like coi chừng bị Thực Mộng Quỷ ghé nhà:v
Tiểu Mã gãi đầu một cái, nói: "Là... mộng tinh sao?" =]]]]]]
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu: "Nói nhảm gì thế, Thực Mộng Quỷ thường xây dựng các cảnh kỳ quái trong mơ để lợi dụng các bà các cô, hù dọa các cô đổ mồ hôi, khi các cô ra mồ hôi, nó sẽ hấp thu âm linh trong mồ hôi để tu luyện."
"Móa, khẩu vị thật nặng a!”. Tiểu Mã lau mồ hôi trên trán, nhíu mày: "Nói như vậy, Thực Mộng Quỷ cũng có năng lực tương tự với Tần Phong?"
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng: "Chấp nó 2 tay 2 chân luôn đấy, tu vi và năng lực ảo cảnh của Tần Phong đã dễ dàng giết chết một đạo sĩ ở trong mộng rồi, cho dù có là Chân nhân đi chăng nữa nhưng muốn chạy trốn ra khỏi cảnh mộng của hắn cũng thật sự không dễ dàng gì. Còn về Thực Mộng Quỷ, bất chấp nó tiến hóa đến hình dáng nguy hiểm nào trong mộng, dưới tay một Chân nhân, đảm bảo nó không qua nổi ba chiêu."
"Chân nhân... Lợi hại như vậy ư?". Tiểu Mã mặt ngu hỏi.
"Cứ cho là vậy đi, bởi vì số lượng Chân nhân trong toàn bộ đạo gia cộng lại cũng không quá hai mươi.". Diệp Thiếu Dương ngạo nghễ đáp.
Tiểu Mã chậm rãi gật đầu, không dám hỏi nữa, trước đây cậu chỉ biết sơ lược về khái niệm thực lực của đạo sĩ thôi, cậu cũng biết là Diệp Thiếu Dương rất mạnh, nhưng sau khi biết số lượng Chân nhân trong toàn bộ Đạo gia và so sánh với số lượng Thiên sư thì hoàn toàn đối lập: Toàn bộ đạo gia ngày nay mới chỉ có không đến hai mươi Chân nhân, mà Thiên sư tối đa cũng chỉ có ba đến năm người.
Tiểu Mã lần đầu tiên cảm thấy Diệp Thiếu Dương trâu bò vãi luyện.
Đột nhiên, Tiểu Mã nghĩ đến cái gì đó, hai mắt sáng lên, nói rằng: "Tiểu Diệp tử, nếu cậu coi Thực Mộng Quỷ như rau ngoài chợ vậy thì sao không nhận ‘đơn hàng’ này đi, cậu cũng đâu có tốn nhiều thời gian đâu, lại còn kiếm được tận mười vạn a."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Cậu đừng nghĩ đơn giản như vậy, trên người bà thím kia khẳng định không chỉ có một con Thực Mộng Quỷ nếu không phải bà ấy giàu có, tôi chắc bà ấy sẽ không bấn tới mức không tìm nổi pháp sư diệt quỷ mà phải đến cầu cạnh tôi!”.
Tiểu Mã vừa nghe thấy thế liền ngây ngẩn cả người: “Thế… cậu có tới xem không?"
"Đừng gấp, bọn họ chắc chắn sẽ quay lại tìm tôi.". Diệp Thiếu Dương dự liệu trong lòng.
Hai người không nói chuyện này nữa, Diệp Thiếu Dương kể đơn giản quá trình bắt sống Hà Cơ cho Tiểu Mã nghe, sau đó lấy Thiên Sư Bài từ trong túi ra ngắm một chút. Từ lúc hắn kết thúc trận chiến cho đến nay, hắn vẫn chưa có cơ hội quan sát tỉ mỉ nó lần nào, lập tức nhẹ nhàng dùng tay xoa lên chiếc lá cây màu vàng kim trên khối Thiên Sư Bài, lẩm bẩm nói: "Hình này rốt cuộc là có ý nghĩa gì?"
Tiểu Mã nói: "Có manh mối gì để tìm hiểu không?"
Những lời này như đang nhắc nhở Diệp Thiếu Dương, hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Thiên Sư Bài là vật tượng trưng cho thân phận của Thiên Sư, có rất nhiều Thiên sư đã khắc lên bài vị của mình một số ký hiệu nào đó như là huy chương gia tộc, biểu tượng của dòng họ hay là chữ viết tắt của...". Bỗng nhiên hắn ngẩn ra, vuốt ve ký hiệu lá cây trên khối Thiên Sư Bài, nói rằng: "Chẳng lẽ đây là ký hiệu của dòng họ chủ nhân?"
Tiểu Mã cũng ngẩn ra: "Đây là một chiếc lá, vậy vị chủ nhân này nếu không phải họ Phong thì cũng là họ Diệp, hử... họ Diệp?"
Tiểu Mã mở to hai mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp tử, đừng nói người này trùng họ với cậu nhé?"
Diệp Thiếu Dương cũng bất giác giật mình, gãi gãi đầu, nói: "Tôi nào biết!"
Tiểu Mã thông minh đột xuất, lập tức đưa ra một ý kiến: "Đơn giản thôi, cậu nhớ lại đi, các Thiên sư đời trước của Đạo Môn có người nào họ Diệp, họ Dạ (đồng âm với Diệp), họ Phong hoặc họ Phùng (đồng âm với Phong) hay không..."
Diệp Thiếu Dương lập tức khoát tay, nói: "Nếu như họ Phùng thì trực tiếp vẽ hai con ngựa lên đó là được, mắc mớ gì phải vẽ lá cây. Còn họ Dạ cũng không được, không giống lắm, cho nên dựa theo phát âm thì khả năng lớn nhất chính là họ Diệp của tôi..."
"Cậu suy nghĩ một chút đi, trong lịch sử Diệp gia của cậu có người nào đã từng làm Thiên sư không?"
"Có, Diệp Pháp Thiện!". Diệp Thiếu Dương lập tức nói ra tên người đầu tiên hắn nghĩ đến.
"Người đó ở triều đại nào?". Tiểu Mã buồn bực hỏi.
Diệp Thiếu Dương không trả lời, vỗ gáy một cái, nói: "Tôi bị cậu làm cho hồ đồ mất rồi, đoán tới đoán lui mà không chuẩn gì hết, chi bằng để tôi tự mình vào đó xem có manh mối gì không!"
Tiểu Mã nhìn tấm bảng gỗ trong tay hắn, thắc mắc: "Đi vào kiểu gì?"
"Dĩ nhiên không phải là chui đầu vào rồi, muốn đi vào Thiên Sư Bài phải khai mở Thiên Nhãn Thông, đặt thần niệm của mình vào đó thì mới được. Cậu đừng hỏi nữa, đứng đây chờ tôi vào đó xem sao, chút nữa ra sẽ kể cho cậu biết!”.
Nói xong hắn cầm lấy tấm bảng gỗ giơ lên ngang mặt, từ từ khai mở Thiên Nhãn Thông. Thiên Sư Bài lập tức phóng ra một luồng ánh sáng nhu hòa bao quanh hắn, chỉ chốc lát sau, Diệp Thiếu Dương liền cảm thụ được một lực hút rất mạnh như đang hút xoáy thần niệm của mình vào trong Thiên Sư Bài, xuyên qua một vùng hư không, mãi một lúc sau mới ngừng lại, Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn, phát hiện ra mình đã tới một thế giới lạ lẫm:
Đêm tối, trăng sáng sao thưa tựa như thế giới ngoài đời thực, Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra mình đang đứng trên một bãi cỏ bằng phẳng, phía trước cách đó không xa có một ngọn núi nhỏ, trên núi hình như còn có một tòa nhà, ba hướng còn lại đều tối đen như mực, không nhìn thấy gì.
Diệp Thiếu Dương luôn luôn có một thói quen: Muốn ăn gì phải để lại sau cùng, muốn xem gì cũng phải để lại sau cùng.
Cho nên dù hắn biết rõ trên núi có một thứ gì đó nhưng vẫn cố chấp đi ngược về phía sau, đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng "Ái úi", tâm trạng hắn chợt trầm xuống: Ở đây có người?
Cúi đầu quan sát, một thân ảnh mập mạp đang từ dưới đất chậm rãi đứng lên, nhìn thấy hắn, Diệp Thiếu Dương lập tức sợ ngây người, đó là, đó là... Tiểu Mã!
Cậu ta vào bằng cách nào?!
Tiểu Mã vừa nhìn thấy hắn cũng thất kinh: "Ối, tiểu Diệp tử, đây là chỗ nào?"
Diệp Thiếu Dương tiến lên nắm lấy cổ áo cậu, chất vấn: "Cậu vào đây bằng cách nào?"
"Tôi... Không biết nữa!". Tiểu Mã ngây thơ vô số tội đáp: "Tôi thấy cái bảng gỗ kia hiện lên một đạo ánh sáng hút tôi vào bên trong, sau đó ngã một trận khốn khổ khốn nạn rồi mới thấy mình đang… ở đây. Tiểu Diệp tử, đây rốt cuộc là đâu vậy, trời trời, không phải lúc nãy cậu nói chỉ có Thiên sư mới vào được đây sao?"
Thấy Diệp Thiếu Dương ngỡ ngàng gật đầu, Tiểu Mã càng thêm hoảng hốt, nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Vậy tại sao tôi lại vào được đây?