Chương 314: Tầng hầm đáng sợ (1)
“Không liên quan gì đến chúng ta cả” Tiểu Mã tiếp tục gặm móng heo.
”Sao lại không liên quan. Giữa đường lão Hồ Uy không xuất hiện, nếu như bên trong túi kia quả thật là Cổ Mạn Đồng thì chứng tỏ trong tiệm thuốc này có một nhà kho chứa và chế tạo ra chúng. Chúng ta phải tìm cách để tìm ra nơi ấy.”
Diệp Thiếu Dương di chuyển ống nhòm đối diện vào lầu hai thì thấy cửa đã đóng, vội vàng hỏi: “Lão già ở quầy trước đó không đi đâu rồi chứ?”
”Không có ai đi ra, lại có người đóng cửa từ bên trong, tám phần chính là ông lão mà cậu nói.” Tạ Vũ Tình nói “Lão đó... không phải là cương thi sao, nếu như ông ta cứ ở trong đó thì cậu tính làm gì đây?”
Diệp Thiếu Dương nói “Lão ta ra hay không ra thì cũng không ảnh hưởng đến hành động của tôi”
”Tại sao?” Tạ Vũ Tình thắc mắc “Nhưng mà ông ta là cương thi a”
”Chính là cương thi nên mới không ảnh hưởng” Diệp Thiếu Dương móc điện thoại ra xem đồng hồ, nói “Tiếp tục đợi thêm ba mươi phút nữa để chắc chắn là tên Hồ Uy không về, tôi sẽ sang đó xem thử”
Ở tiểu lâu quan sát thêm ba mươi phút nhưng bên trong tiệm thuốc không phát hiện được một chút động tĩnh nào. Trong lúc đó Kỳ Thần đi tới chào hỏi Diệp Thiếu Dương rất nhiệt tình.
”Cậu ấy là trợ thủ đắc lực của tôi, vì thế nên tôi dắt cậu ấy tới đây để có thêm tiếp ứng” Tạ Vũ Tình giải thích.
”Yên tâm, tôi không hiểu nhầm đâu” Diệp Thiếu Dương đá đá lông mày không rõ tốt xấu nhìn sang Tạ Vũ Tình.
”Tư tưởng bẩn thỉu!” Tạ Vũ Tình trừng mắt.
Lại đợi thêm một chút, Diệp Thiếu Dương thấy thời cơ cũng sắp đến rồi, lúc này mới kéo bọn Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh đi xuống. Trước khi đi dặn dò Tạ Vũ Tình một khi thấy có người đến gần tiểu lâu thì phải điện thoại ngay lập tức.
”Ê, cậu cẩn thận một chút đó!” Tạ Vũ Tình đi theo đến cửa, nhìn Diệp Thiếu Dương nói.
Diệp Thiếu Dương phất phất tay rồi đi xuống cầu thang.
Mười phút sau, ba người đã xuống phía dưới lầu. Diệp Thiếu Dương kéo bọn Tiểu Mã hai người đến đứng dưới bóng của ánh đèn đường, Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn lên tầng hai của tiệm thuốc, nhíu mày nói: “Cửa sổ đều đã bị đóng từ bên trong rồi, lầu một lại còn có cả cửa cuốn, chúng ta làm sao vào được đây?”
”Tòa nhà này ở trên âm huyệt, bên trong quỷ khí quá đậm nên lầu một nhất định có cửa thông gió. Các cậu ở đây đợi, tôi ra phía sau xem thử”
Diệp Thiếu Dương nói xong liền đi dọc theo góc tường của tiệm thuốc, vòng về phía sau. Qủa nhiên, ở vị trí cao hai mét xuất hiện một lỗ cửa số có hình dáng là chiếc quạt hình tròn. Là con mắt của âm trận nên lỗ thông gió này không thể nhỏ, hơn nữa lại không thể khép kín vì thế kích thước của nó có thể chứa được một người trưởng thành bò qua.
Diệp Thiếu Dương quay lại gọi Tiểu Mã và Trang Vũ Ninh cùng nhau đi tới phía dưới lỗ thông gió. Từ trong ba lô lôi ra hai viên dược hoàn màu xanh thủy tinh đưa cho hai người.
Đây là tích cốc hoàn, hai người ngậm nó phía dưới lưỡi bên phải, nó có thể lọc dương khí từ trong miệng đi ra làm cho quỷ yêu thông thường không thể nhận thấy sự tồn tại của hai người. Sau khi vào trong thì tất cả nghe theo sự sắp xếp của tôi, không được làm phát ra tiếng ồn”
Trang Vũ Ninh căng thẳng gật đầu “Có thể nói chuyện được không?”
Diệp Thiếu Dương nói “Hai người ngậm tích cốc hoàn, có thể nói nhưng âm điệu phải nhẹ”
Tiểu Mã cầm dược hoàn đưa vào dưới mũi ngửi ngửi, có một mùi hương kì quái, nhíu mày nói “Cái này làm từ gì vậy, không phải từ phân gà trắng gì gì đó chứ?”
”Cậu cứ yên tâm mà dùng đi, không làm chết cậu được đâu!” Diệp Thiếu Dương mắng, lấy ra dây câu hồn nhắm về phía thông gió, dùng lực ném lên trên chính xác móc vào bên trong. Bản thân tự mình thuận theo dây câu hồn bò lên trên, vịn vào hai bên của thông gió, ngó đầu lên xem, trong lòng lạnh hơn một nửa: trăm tính ngàn tính chắc chắn rằng lỗ thông khí này phải để mở, nhưng lại bỏ lỡ một điểm rất quan trọng: thông gió có thể bọc hàng rào!
Vài tấm hàng rào sắt từ bên trong thông gió ngăn lại, khoảng cách to bằng lòng bàn tay, chỉ có chuột và mèo mới có thể đi vào.
”Cái quái gì vậy!” Diệp Thiếu Dương âm thầm mắng một tiếng, đáng lẽ phải nghĩ ra từ sớm. Là cửa ra vào duy nhất của tòa nhà này thì Hồ Uy không thể nào không có sự phòng bị.
Diệp Thiếu Dương thò tay kéo kéo hàng rào, vẫn không nhúc nhích, nhưng vẫn không từ bỏ ý định tiến lại nhìn gần. Lúc này mới phát hiện, dường như là lúc thi công đã gặp vài trở ngại, những cái hàng rào này không phải được khảm đơn lẻ xuống chân tường, mà hàn trên một chiếc vòng sắt, toàn bộ hình thành nên một miếng lưới sắt, bốn phía dùng đinh tán gắn chặt vào tường.
Diệp Thiếu Dương lại lần lượt túm túm vài cây đinh tán, vui mừng kinh ngạc phát hiện đại khái thời gian đã lâu có hai cây đinh đã bị lung lay, thế là vận một luồng khí lên lòng bàn tay nắm lấy đinh tán lắc mạnh, dần dần lung lay, dùng lực là có thể kéo ra được. Hai cái đinh tán trên dưới dùng cách này e là không được, bản thân dù gì cũng là con người, dùng cương khí thì cũng chẳng qua là mạnh hơn so với người bình thường một chút chứ không thế nào bằng máy móc được.
Lại kéo kéo lưới sắt, đã có hơi lỏng lẻo một chút, Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi một lúc trong lòng đã nghĩ ra được chủ ý. Trèo xuống dưới đem tình hình ở phía trên và kế hoạch của mình nói với Tiểu Mã.
Tiểu Mã nghe xong đôi mắt lập tức liền trừng to, trốn tránh nói: “Cậu nghĩ ra cách thì cậu tự đi làm là được rồi. Nói với tôi làm gì, cái này mà lỡ như rơi xuống, mặc dù không cao lắm nhưng mà cũng chẳng dễ chịu gì a”
Diệp Thiếu Dương hung hăn nói “Nếu mà tôi cũng có cân nặng như cậu thì tôi còn tìm cậu làm gì nữa. Nhanh lên, đừng có bần thần nữa, sau khi xong việc tôi lại thêm cho cậu ít phí dịch vụ”
Dưới sự thưởng phạt song hành của Diệp Thiếu Dương, Tiểu Mã chỉ đành có thể ra ngoài, hai tay nắm lấy dâu câu hồn leo lên trên, Diệp Thiếu Dương ở phía dưới nâng hắn.
Tốt xấu gì thì cũng đã bò lên được phía trên, Tiểu Mã nhìn cái lưới sắt, đem một đầu của dây câu hồn đi qua hàng rào,rồi lại từ từ nhét thêm chút nữa vào bên trong, nắm lấy một đầu khác, từng chút một lùi về phía cửa sổ. Cuối đầu than vãn nhìn xuống Diệp Thiếu Dương phía dưới.
”Nhanh, nhanh, đừng có bần thần nữa, đây là bùn đất, sẽ không có chuyện gì đâu!” Xem náo nhiệt không sợ phiền phức, Diệp Thiếu Dương liên tục phát ra tiếng thúc giục.
”Tôi, tôi muốn năm nghìn”
”Mẹ kiếp, chút xíu việc mà cũng năm nghìn, cậu xuống đi để tôi lên” Diệp Thiếu Dương giả bộ săn tay áo.
Tiểu Mã ngây người, không ngờ Diệp Thiếu Dương lại nghĩ đến chiêu thức ấy, ngập ngừng nói “ Vậy cái đó, ba nghìn...”
”Ba nghìn, được, nhảy xuống đi”
Tiểu Mã nghiến răng, đôi tay nắm chặt một đầu dây câu hồn nhảy xuống.
Thông gió ở trên cao ba bốn mét, dây câu hồn lại không dài đến vậy, trên không trung bỗng nghe răng rắc một tiếng, dây câu hồn rơi xuống vài cm, Tiểu Mã theo quán tính hai tay từ trên dây câu hồn bị thả ra té xuống mặt đất.Nhưng cũng vì được dây câu hồn giảm bớt quán tính nên cũng không bị thương, chỉ là hai tay do bị ma sát nên hơi đau.
”Còn một chút xíu nữa thôi, cậu lên lại đi, cố gắng a!” Diệp Thiếu Dương vỗ vô lên vai “Tin vào chính mình, cậu làm được thôi”
Tiểu Mã lườm hắn một cái “Đừng có lừa phỉnh tôi nữa, tôi lên là được rồi” Dưới sự giúp sức của Diệp Thiếu Dương, lại một lần nữa leo lên, ngó đầu vào thông gió xem xét. Qủa nhiên hai cây đinh tán đã bị rơi đi một cây. Chỉ còn một cây, thế là lại kéo dây câu hồn lên.
Diệp Thiếu Dương dự cảm lần này sẽ không xảy ra vấn đề gì, vì vậy bắt chuyện với Trang Vũ Ninh lùi về sau vài bước, nói “Cẩn thận ngộ thương“.