Chương 417: Mỹ nhân ngư (2)
Phía sau tấm rèm, lộ ra nửa khuôn mặt của một mỹ nữ! “Ngươi ngươi ngươi là ai!”
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói, theo bản năng sờ soạng khóa quần, còn may là mình còn chưa có cởi quần, bằng không muốn đập đầu vào bồn cầu chết đuối cho rồi.
Mỹ nữ mở to một con mắt đen bóng, đang nhìn hắn, đột nhiên thẹn thùng cười cười.
Diệp Thiếu Dương trong lòng đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng: đây là ….
Mã Thừa tìm tới để hầu hạ mình? Mã Thừa ơi Mã Thừa, con mẹ nó ngươi định bẫy ta à! Mỹ nữ kia đột nhiên kéo tấm chắn lộ ra cái cổ cùng vai ngọc trắng như tuyết, dáng người thì….
Diệp Thiếu Dương nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi lui về phía sau, khoát tay nói: “Cô nương, đừng …..
ta không thích ăn đậu hủ đâu, ngươi-------”
Một tiếng vang lên, mỹ nữ từ bồn tắm đứng lên, kéo theo một cái khăn tắm che trên nửa người trên.
Diệp Thiếu Dương sợ tới mức vội vàng xoay người đi ra phía ngoài, vừa đi đến phía cửa, thì nháy mắt trong đầu như có tia chớp hiện lên, sửng sốt một lúc, rồi quay đầu lại nhìn mỹ nữ kia, quả nhân, nửa người dưới ….
là một cái đuôi cá, có các vảy màu hồng phấn, tỏa ra ánh sáng lập lòe như đá quý.
Mỹ nhân ngư! Quả nhiên là Trương Tiểu Nhụy đã đoán đúng, đây là con giao nhân cái, lại có tu vi khá cao, chỉ trong mấy giờ ở dưới nước, liền có thể hóa thành thân thể người! “Ngươi….”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi ót, tuy rằng đối phương là yêu, nhưng dù sao cũng là giống cái, hơn nữa hình dạng thật là một vị mỹ nữ, chỉ có khoác một cái khăn tắm, điểm này không có quá thích hợp.
Diệp Thiếu Dương lấy một cái khăn tắm nữa ném cho nàng.
“Trước tiên ngươi cứ ở đây chờ ta, ta đi tìm quần áo cho ngươi”
Nói xong chạy nhanh ra ngoài, đem phòng vệ sinh đóng lại, hít một hơi, tính đi ra ngoài tìm Mã Thừa, trùng hợp chính là vừa mới mở của ra, thì thấy Mã Thừa đang đi tới, bên người ….
dĩ nhiên Chu Tĩnh Như đi theo! “Tiểu Như đến tìm ngươi”
Mã Thừa âm thanh có chút chua xót nói, rồi đi vào trong phòng.
Lúc trở về từ khu khai thác mỏ, hắn liền điện thoại cho Chu Tĩnh Như, vốn là định tranh công, tâng bốc mình để tăng mặt mũi với nàng, trợ giúp Diệp Thiếu Dương diệt trừ Hồ Uy, chính mình anh dũng như thế nào, muốn tìm kiếm hảo cảm của nàng.
Kết quả là nghe hắn nói xong, duy nhất chỉ quan tâm đến thương thế của Diệp Thiếu Dương, vội vàng chạy tới “Kim Hoàng Cung”
, Mã Thừa đành phải mang theo nàng đi tới phòng tìm Diệp Thiếu Dương, trong lòng rất là mất mặt.
“Thiếu Dương ca, huynh không bị sao chứ?”
Chu Tĩnh Như nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì”
Diệp Thiếu Dương tiếp bọn họ ngồi xuống, đang định nhờ Chu Tĩnh Như hỗ trợ, tìm cho một bộ quần áo, chưa kịp nói thì Chu Tĩnh Như đứng dậy nói “Muôi đi toilet tí”
“Ngươi cứ tự nhiên.”
Diệp Thiếu Dương còn đang suy nghĩ, thuận miệng nói một câu, vài giây sau mới ý thức được có gì đó không đúng, nhảy dựng lên hô “Ngươi không đi vào được!”
Nhưng mà Chu Tĩnh Như đã đi vào, người ta là đi Wc, mình lại không thể đi vào kéo nàng được, nằm mềm oặt lên gường, lẩm bẩm nói “Lần này thì thảm rồi!”
Tuy rằng mình cùng Chu Tĩnh Như chưa có tầng quan hệ kia, nhưng mà ….
chính mình rất là trong sạch nha! “Thảm cái gì?”
Mã Thừa rất là hiếu kì “Chẳng lẽ trong phòng vệ sinh, ngươi đang cất giấu mỹ nữ?”
Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn hắn, đệch tên này thần toán à.
Quả nhiên vài giây sau, trong phòng vệ sinh truyền ra một tiếng thét chói tai “A…...”
, là âm thanh của Chu Tĩnh Như, tiếp theo thấy Chu Tĩnh Như đẩy cửa đi ra, khuôn mặt xị ra, liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, trong mắt mang thương cảm sâu sắc.
“Cái này, ngươi đừng có hiểu lầm!”
Diệp Thiếu Dương vội vàng giải thích.
Mã Thừa vừa thấy cái tình huống này, tựa hồ rất là hấp dẫn, liền ba ba chạy về phía WC, duỗi đầu nhìn vào trong, nhìn thoáng qua rồi chạy nhanh rời khỏi, trên mặt tràn đầy ý cười, hướng Diệp Thiếu Dương giơ lên ngón tay cái “Kim ốc tàng kiều, Diệp Thiếu Dương, nhìn không ra à nha, ha ha ha …..”
Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, đang sắp xếp lại lời nói, để giải thích với Chu Tĩnh Như.
“Đây là thật sự?”
Diệp Thiếu Dương khiếp sợ nhìn hắn.
“Thật sự thật sự, nàng ấy là giao nhân thành tinh, ngươi có thể xem nàng ta là Mỹ nhân ngư, không tin nàng nhìn thử xem, nửa dưới của cô ta là đuôi cá….”
Diệp Thiếu Dương nói rồi đẩy cửa WC ra, cũng vừa lúc cái mỹ nữ bọc khăn tắm từ phía trong bước ra.
Mã Thừa cùng Chu Tĩnh Như lập tức nhìn xuống nửa người dưới của nàng ta, dưới khắn tắm là hai cái cẳng chân thon dài trắng như tuyết, vô cùng mịn màng.
Hai người liền chuyển ánh mắt lên mặt Diệp Thiếu Dương.
“Đuôi cá đâu?”
Mã Thừa cười xấu xa hỏi.
“Được rồi ”
Diệp Thiếu Dương nhún vai “Nàng đã rời khỏi nước, được một lúc thì thân thể sẽ biến hóa làm đuôi cá biến mất, hoàn toàn hóa thành hình người.
Các ngươi nếu không tin, có thể đem nàng đẩy vào trong nước thử xem.”
Vừa mới dứt lời nói, giao nhân kia phịch một tiếng quỳ xuống đất, xá một cái đối với Diệp Thiếu Dương, cất tiếng khóc nói “Tạ chủ nhân đã cứu ta…..”
Thì ra nàng có thể nói, điều này nói lên nàng có ít nhất trăm năm tu vi, Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đột nhiên ý thức được có điều không đúng “Từ từ, ngươi kêu ta là gì?”
Giao nhân ngồi dậy, đáng thương nhìn hắn “Giao nhân chúng ta có truyền thống, vì trả ân cứu mạng, liền nhận chủ nhân, ta đem cả đời hầu phụng chủ nhân.”
Diệp Thiếu Dương ngây người, nhìn một thiếu nữ ướt át kiều diễm quỳ gối trước mặt mình, xưng mình là chủ nhân, trong lòng không khỏi dâng lên một ít ý nghĩ đáng khinh.
Ở bên kia, Mã Thừa cũng bật cười “Diệp Thiếu Dương, người ra đã muốn hầu hạ ngươi, ngươi liền nhận đi”
Chu Tĩnh Như liếc hắn một cái: “Ngươi nói bậy cái gì đó!”
Mã Thừa lập tức câm miệng, trong lòng đối với người trước mặt này, hắn không có nhấc nổi một chút giá của công tử Mã gia.
“Ngươi trước hết mặc quần áo vào đã … à, ngươi chưa có quần áo, vậy ngươi tiến vào chăn gường đi.”
Thấy giao nhân vẫn bất động, Diệp Thiếu Dương đành phải đem chăn tới, khoác lên người nàng.
“Ngươi kêu …..
ngươi có tên không?”
“Ta kêu là Quả Cam”
“Quả Cam?”
Quả cam gật đầu “Quy củ của giao nhân chúng ta, sau khi trưởng thành, sau khi lên bờ nhìn thấy dạng đồ ăn nào trước tiên thì dùng làm tên của mình, ta năm đo khi lên bờ, ở trên bến tàu nhìn thấy người ta bán quả cam, cho nên đã lấy tên này.”
Còn có cái loại quy củ kỳ quái này nữa, Diệp Thiếu Dương cảm thấy thật mới lạ “Thì ….
nếu là nhìn thấy đậu hủ thúi đầu tiên thì sao?”
“Những cái đó đều không có tính, chúng ta đặt tên chỉ dùng các loại hoa quả rau dưa thiên nhiên làm tên, đã qua gia công là không tính, thịt cũng không được.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương “Chủ nhân, ngươi nếu không thích tên này, thì tìm cho ta một cái tên khác đi, từ nay về sau ta liền đi theo chủ nhân.”
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Mã Thừa cùng mặt lạnh như tiền của Chu Tĩnh Như, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói với Quả Cam “Nói với ngươi thế nào nhỉ, ta cũng chỉ là thuận tay cứu ngươi mà thôi, ngươi không cần phải nhớ ân tình này đâu, càng thêm không nên đi theo ta!”
Trong lòng thầm nói, có ngươi xinh đẹp như vật đi bên cạnh, ta còn thế nào tìm được lão bà? Quả Cam hốc mắt liền hồng lên, đôi tay trắng nõn vuốt đôi mắt, bĩu môi nói “Chủ nhân không cần ta sao…...”
Đệch, như vậy liền khóc?