Chương 55: Plants vs. zombies
Diệp Thiếu Dương nhắm hai mắt lại, mở Thông Thiên Nhãn, một luồng khí tím quanh thân tràn ra, bao lấy thi thể Phùng Tâm Vũ, chậm rãi tiến nhập Quỷ Môn, bắt đầu độ hóa thi khí trong cơ thể nàng.
Thế Cửu Âm Liên Hoàn đang cân đối, trong nháy mắt đã bị đánh phá, xung quanh đột nhiên truyền đến từng tiếng kêu như dã thú gầm gừ, tiếp đó, một màn chấn động nhân tâm xuất hiện trước mắt ba người Tiểu Mã:
Hàng trăm con cương thi đang ngủ mê lần lượt sống lại, như vừa mới tỉnh ngủ đứng lên, mê man nhìn xung quanh một chút, ánh mắt tập trung vào người Diệp Thiếu Dương, rống giận chạy tới, vừa tiến vào phạm vi Ngũ hành kỳ, lập tức như bị lửa thiêu đốt, cả người ồ ồ chảy ra dầu đen, một lúc sau, biến thành một nhúm tro cháy khét.
Lục mao cương thi một khi đã nảy sinh linh trí thì sẽ không thuần túy chịu chết, nhìn xung quanh một phen, phát hiện ra Âm Dương Đạo, như ong vỡ tổ xông lên.
Thấy nhiều cương thi đông như kiến từ bốn phương tám hướng đánh tới, Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình bị đả kích tâm lý, sợ hãi tới cực điểm, Tiểu Mã lau mồ hôi lạnh trên trán, lẩm bẩm nói: "******, nguy cơ tiêu đời cao!".
Lão Quách nuốt nước miếng, hào hùng vạn trượng nói: "Mạnh mẽ lên anh em, tuy chúng nó số lượng nhiều nhưng Âm Dương Đạo không rộng, tối đa chỉ có thể vào được hai con, chúng ta có ba người, vẫn có thể thủ! Tất cả liều mạng, đánh xong quay về chia tiền!"
"Quách sư huynh nói đúng, liều mạng nào!". Tiểu Mã to tiếng cổ vũ, tiến lên hai bước, xắn tay áo, làm ra điệu bộ độc ác.
Lão Quách lập tức thối lui ra sau lưng cậu: "Đúng đúng, tới đi, lên đi lên đi!".
Tiểu Mã đứng tại chỗ há hốc mồm: "WTF, Quách sư huynh, lúc nãy huynh hào khí ngút trời như vậy, lẽ nào bây giờ để cho một mình tôi liều mạng?"
"Hắc hắc, súng của ta ít đạn, phải tiết kiệm để còn hỗ trợ các cậu!”.
Đang khi nói chuyện, hai con cương thi đã xông lên phía trước, đi vào Âm Dương Đạo, đôi bàn chân đạp lên trên gạo nếp và hùng hoàng, lập tức xèo xèo bốc khói đen nghi ngút, trong phút chốc bị nướng chín.
"Aaa...". Hai con cương thi đau nhức run lên, nỗ lực lui ra ngoài, những con cương thi phía sau chúng không rõ tình huống, vẫn lao về phía trước, nhất thời cả lũ bị dồn ép, tứ chi đụng vào hồng tuyến, lập tức thân hình bị đốt trụi, quay đầu lại cũng kẹt, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng đau đớn, gia tăng cước bộ, phải nhanh lên một chút để đi hết Âm Dương Đạo.
Vô số hồng quang từ hai bên chu sa tuyến bắn ra, rơi vào trên người cương thi, kéo theo từng mảng da thịt lớn rơi xuống, hắc khí túa ra, đau đến mức cương thi gào lên.
"Đoàng" một tiếng, lão Quách nổ súng, đạn chu sa tiến vào sau gáy một con cương thi, hắc khí bốc lên, thân thể cương thi co rút, mềm nhũn rơi xuống đất, hóa thành một vũng nước đen.
"Lo lắng làm gì, lên đê!"
Tiểu Mã phục hồi tinh thần, cắn răng một cái, cầm trong tay Tảo Mộc Kiếm đâm tới tấp vào người cương thi, kết quả chỉ đâm được một kiếm, lại còn không trúng chỗ hiểm.
Lão Quách tức giận kêu to: "Cậu đâm vào người nó làm gì, cương thi da dày thịt béo, đâm lung tung thì sao có tác dụng. Phải đâm vào hốc mắt, đâm vào cổ họng, đâm vào lỗ mũi nó. Nếu như nó xoay người, thì chọt vào cúc hoa nó!”.
"Ôi đệt mợ, tàn bạo quá!". Tiểu Mã lau mồ hôi, rút ra Tảo Mộc Kiếm, canh đúng con mắt trái của nó đâm vào một cái, xì một tiếng, nhãn cầu nổ tung, Tiểu Mã dùng sức, cắm Tảo Mộc Kiếm vào sâu trong ót, một dòng máu đen chảy ra, y như một dòng nước sôi trào, cương thi run rẩy rồi ngã xuống, trong chốc lát hóa thành một vũng máu loãng.
"Đen vãi, thì ra giết cương thi thoải mái như thế, tiểu quỷ các ngươi mau mau qua đây cho đại gia giết chết!". Tiểu Mã nhất thời hưng phấn, huơ Tảo Mộc Kiếm đâm vào mắt của những con cương thi hai bên, cương thi run lên, nhanh chóng ngã xuống đất.
Tạ Vũ Tình thấy Tiểu Mã ngu ngốc như vậy cũng có thể giết cương, lập tức kích động tâm lý cảnh sát, nhất là tinh thần nữ hán tử, tay cầm Đinh Diệt Linh nhắm vào sau gáy một con cương thi đâm xuống, Đinh Diệt Linh vốn cứng hơn Tảo Mộc Kiếm, linh tính cũng mạnh hơn, trực tiếp đâm nát xương sọ của nó, óc vỡ tung, trắng bóng, máu thi đen nhánh hòa cùng với chúng, chảy ra khắp nơi.
"Đinh Diệt Linh lợi hại, cô không cần bạo lực như vậy!". Lão Quách nghẹn họng nhìn trân trối.
Phàm là cương thi tiến nhập Âm Dương Đạo đều bị chu sa tuyến và pháp khí khu thi tước hơn phân nửa tu vi, lại gặp ba người cầm pháp khí tiêu diệt bọn chúng, Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình xung phong phía trước, nếu gặp phải phản kháng, lão Quách ở phía sau bắn bồi hỗ trợ, ba người phối hợp vô cùng ăn ý, không bao lâu sau, đã có mười mấy con cương thi chết dưới tay bọn họ.
"Tạ mỹ nữ!"
Tiểu Mã đột nhiên một hét lên một tiếng, Tạ Vũ Tình tưởng có chuyện gì, quay đầu nhìn cậu, nhíu mày nói: "Sao?"
"Hihi, cô thấy chúng ta bây giờ giống Plant Vs. Zombies không, lão Quách là xạ thủ đậu Hà Lan, cô là hoa miệng rộng, tôi là..."
"Ngươi là hoa miệng rộng đó!" Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc cậu, buồn bực không dứt, lúc này mà cậu ta còn rảnh nói giỡn.
Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình tuy rằng càng đánh càng sung thế nhưng cương thi vẫn còn khá nhiều, con trước ngã xuống, con sau đã tiến lên, hai người cũng không phải đồng sắt, mười phút sau liền thở hồng hộc, cánh tay tê dại, không cử động nổi.
Lão Quách thấy thế đưa súng chu sa và băng đạn cho Tiểu Mã, đoạt lấy Tảo Mộc Kiếm trong tay cậu, nói: "Cậu nghỉ một lát đi, ta lên trước cho!".
"Cái này được, tôi đi xem tiểu Diệp tử bên kia thế nào.". Tiểu Mã nhanh như chớp chạy đến trước quan tài, cúi người nhìn lại, Diệp Thiếu Dương và người nữ kia vẫn duy trì tư thế ban đầu, lại kinh ngạc phát hiện, da thịt trên người nữ thi đang trong suốt đã trở nên bình thường, da dẻ không khác gì người còn sống, chỉ có hai bắp chân là vẫn còn trong suốt.
"Đây là quay lại làm người?". Tiểu Mã cả kinh nói.
"Chờ da toàn thân nàng thay đổi, lúc đó thi khí đã hết thì mọi chuyện sẽ chấm dứt.". Diệp Thiếu Dương liếc nhìn cậu ta: "Mau đi đi, đừng quấy rầy tôi, đi làm chuyện của cậu đi!”.
Tiểu Mã trở về, thấy lão Quách và Tạ Vũ Tình vẫn đang đánh nhau.
Lão Quách thấy Tạ Vũ Tình cũng dần dần không cầm cự nổi, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vội hỏi: "Tạ cảnh sát, cô có súng không? Súng thật ấy?”.
"Có, thì sao?".
"Mau lấy ra bắn chúng nó!".
Tạ Vũ Tình ngẩn ra: "Súng cũng có thể bắn cương thi?"
"Linh trí cương thi nằm trong não, súng thật uy lực lớn, cô nhắm vào đầu chúng nó, chỉ cần bắt nát não chúng là xong.”.
Tạ Vũ Tình vội vàng lấy súng xuống, lui về phía sau hai bước, nhắm ngay đầu cương thi nổ súng, “Đoàng” một tiếng, bắn vỡ sọ, một màu trắng, đỏ, đen đồng loạt chảy ra, cương thi quả nhiên ngã xuống đất bất động, nhưng không giống như bị pháp khí giết chết, không hóa thành máu loãng.
"Quả nhiên có thể!". Tạ Vũ Tình tức giận nhìn lão Quách: "Vì sao huynh không nói sớm!"
"Ta cũng mới nhớ ra cô là cảnh sát!".
Trong tay hai người có súng, lão Quách như tràn đầy sinh lực, cục diện trong phút chốc đã được khống chế, đoán chừng chống đỡ một hồi, Diệp Thiếu Dương bên kia cũng đã xong, hắn vốn là một thân Thiên Sư, đối phó với những con lục mao cương thi không thành vấn đề.
Đúng lúc này, một bóng trắng từ đâu đạp lên đỉnh đầu đông đảo cương thi chạy tới, bò vào Âm Dương Đạo, nó vừa tiến đến, lập tức thu hút chu sa tuyến công kích, vô số hồng quang đánh vào người nó, thế nhưng chỉ có thể ngăn cản nó một chút, thân hình vừa chuyển, nhảy đến đỉnh đầu một con cương thi, mở miệng cười với Tạ Vũ Tình…