Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi

Chương 116

Lòng bàn tay Sở Cảnh Hòa nắm chặt, lòng bàn tay chảy ra m.á.u tươi đỏ tươi, chuyện này vẫn là khúc mắc trong lòng anh. Lời nói của Đậu Văn Quang khiến ánh mắt của những người khác đều dừng trên người anh, không tiếng động đánh giá anh, giống như từng cây kim bộc lộ, đ.â.m vào người anh, nghi ngờ sự tồn tại của anh, nghi ngờ tư cách đứng bên cạnh Tống Đại của anh. Chỉ cần anh hơi lộ ra một tia sơ hở, những người này sẽ nháy mắt giống như mãnh thú đánh tới phía anh, xé rách anh từ bên người Tống Đại xuống.

"Sở Cảnh Hòa có phải là chồng tôi hay không? Ông là cái thá gì! Đến phiên ông nghi ngờ?" Tống Đại lạnh lùng nói, trực tiếp đứng lên nhìn Đậu Văn Quang, ánh mắt không kiên nhẫn lại khinh thường.

Lời nói trắng trợn đến gân như mất mặt như thế, làm cho Cận Lạc Bạch cùng với những người đàn ông khác ở đây đều cảm thấy hơi kinh ngạc, Tống Đại dĩ vãng nói chuyện cũng không phải loại phong cách này.

Cận Lạc Bạch nhíu mày, nghĩ đến lúc trước Đậu Văn Quang luôn miệng gọi cô là "Đại Đại”, còn tự xưng là chú, xem ra bọn họ trước đó có quen biết, hơn nữa còn có hiềm khích, cứ như vậy, giọng điệu mang theo tức giận của Tống Đại cũng nói thông suốt.

Đậu Văn Quang hiển nhiên không nghĩ tới Tống Đại nói chuyện trực tiếp như vậy.

Trước đây ông ta là một thương nhân, khi làm ăn cũng thường xuyên bị người ta châm chọc. Nhưng từ tận thế đến, ông ta thức tỉnh dị năng, trở thành dị năng giả duy nhất cấp S trong căn cứ, thì ngay cả các quan lớn ông ta từng muốn leo lên quỳ l.i.ế.m đều l.i.ế.m lại không tới đều phải tất cung tất kính đối với ông ta, khuôn mặt tươi cười đón chào, còn không dám mạo phạm với ông ta như vậy.

Sắc mặt Đậu Văn Quang lập tức trầm xuống, chỉ là một dị năng giả hệ phong, cũng dám diễu võ dương oai trước mặt ông ta, nếu không phải đồng đội của cô còn có giá trị lợi dụng, ông ta đã sớm chọc thủng đầu cô.

Nhưng, cô vừa mới nói, Sở Cảnh Hòa là chông cô? Chết tiệt, trên tài liệu sao lại không viết.

"Anh ấy nói không hút thuốc không uống rượu, chính là không thích hút thuốc uống rượu, lỗ tai của ông là bị phân chặn lại sao, nghe không hiểu tiếng người thì cút trở về rửa tai!" Tống Đại đang chuẩn bị nâng lên tay trực tiếp xử lí, nhưng Cận Lạc Bạch vẫn luôn ở bên người cô không lên tiếng bỗng nhiên gắt gao mà nắm lấy cổ tay cô.

Nói xong, ông ta nhìn về phía Sở Cảnh Hòa, trên mặt tràn đầy nụ cười: "Ngại quá, vừa rồi chú nói đùa với hai vợ chông nhỏ các cháu, tướng vợ chồng các con cũng quá rõ ràng, ai nhìn không ra chứ, đến hút điếu thuốc, đừng để ý!"

Sở Cảnh Hòa hơi nhíu mày: "Tôi không uống rượu."

Đậu Văn Quang thuận tay cầm lấy rượu trên bàn: "Vậy chú kính chú một ly."

Sở Cảnh Hòa trực tiếp ngăn cản tay ông ta đưa thuốc: "Tôi không hút thuốc." Đậu Văn Quang cười: "Không hút thuốc, không uống rượu, cháu làm gì có dáng vẻ đàn ông, có phải Đại Đại quản cháu quá chặt không, chú nói với cháu đôi khi không thể nghe lời vợ."

Đậu Văn Quang nhìn người đàn ông thanh tú ôn nhuận từng bị ông ta giễu cợt này, trong lòng có hơi hối hận, trên mặt lại tươi cười: "Đại Đại, dù sao chú cũng là bạn của ba cháu, từ nhỏ nhìn cháu lớn lên, cháu cứ như vậy nói chuyện với chú sao? Lân này chú không trách cháu, nhưng về sau cháu cũng không thể như vậy, bằng không sau này chồng cháu cũng mất mặt theo.

Anh ta không chút khắc chế lực đạo trong tay, cổ tay trắng nõn như một khối bạch ngọc thật lạnh trong nháy mắt bị nắm ra một đạo hồng ngân, Tống Đại mạnh mẽ tản dị năng hệ phong đã hội tụ trong lòng bàn tay ra.

Cảnh tượng này đương nhiên rơi vào mắt Đậu Văn Quang đối diện, bọn họ trong nháy mắt hiểu được đây là Cận Lạc Bạch cố ý nhường nhịn bọn họ, không muốn xung đột với bọn họ, không khỏi càng thêm kiêu ngạo.

Đậu Nguyên sau lưng Đậu Văn Quang có vài phần tương tự ông ta, thấy vậy càng kiêu ngạo, chỉ vào mũi Tống Đại mắng. Con mẹ nó mày có biết nói chuyện hay không! Một đứa hệ phong rác rưởi, cho mày nửa phần mặt mũi thật sự coi mình là nhân vật lớn! Đồ tiện nhân cho mặt mũi không biết xấu hổi"

Phanh --

Một đạo lôi điện màu lam lạnh nổ tung bên chân Đậu Nguyên, khiến Đậu Nguyên sợ tới mức nhảy cao hai mét, trốn sau lưng Đậu Văn Quang: "Cha, cứu con, gã ta muốn g.i.ế.c con!"

Đậu Văn Quang nhìn dấu vết bị sét đánh trên mặt đất, thầm nghĩ, lực công kích này mạnh hơn dị năng lôi điện của Quách Tư Văn một chút.

Ông ta trấn an Đậu Nguyên, nói với Cố Dực: "Cậu chính là Cố Dực à, vừa rồi giọng nói của con trai tôi hơi vội, đều là hiểu lầm."

"Hừ." Cố Dực giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười.

"Đậu phó thủ tới đây có chuyện gì sao?" Cận Lạc Bạch mở miệng, cố gắng giảm bớt khí thế giương cung bạt kiếm lúc này.

Phó thủ, là xưng hô của Đậu Văn Quang trong căn cứ, ban đầu thành lập căn cứ cổ thành chính là chính phủ, cũng chỉ có một vị thủ lĩnh, nhưng theo dị năng cấp S của Đậu Văn Quang xuất hiện, ông ta cứng rắn sáng tạo ra một xưng hô phó thủ, nhưng lại không thỏa mãn chỉ với xưng hồ này.

Tống Đại nghiêng đầu không để ý tới ông ta.

“Đậu Nguyên!" Đậu Văn Quang nhíu mày.

Khóe miệng Cận Lạc Bạch mơ hồ kéo ra một nụ cười, đôi mắt ưng sắc bén lạnh như đao: "Nếu là hiểu lâm, vậy quên đi."

"Chuyện tôi đã hiểu rõ, Đậu Nguyên gặp bạn cùng phòng đại học và bạn gái cậu ta ở cửa lên máy bay, không biết tại sao Lâu Thiên Thiên lại hiểu lâm, hai người đánh nhau, đều là hiểu lầm, thằng nhóc này tôi đã dạy dỗ rồi, đều là trẻ con không hiểu chuyện, đừng để ý." Đậu Văn Quang nói.

Cận Lạc Bạch nhìn về phía Trương Phù bên cửa, Trương Phù lau mồ hôi gật đầu: "Lâu tiểu thư quả thật đã tới, nhưng bởi vì vừa rồi ngài đang ăn cơm, cho nên không vào quấy rây."

"Đúng vậy, trẻ con cãi nhau ầm ï là chuyện rất bình thường." Đậu Văn Quang đi tới trước mặt Tống Đại và Sở Cảnh Hòa: "Hôm nay chúng ta không có thời gian tụ tập, mai chú mời khách, các cháu nhất định phải tới."

Đậu Nguyên trốn sau lưng Đậu Văn Quang, không chút khách khí nói: "Không có gì, chỉ là em họ mày hôm nay cố ý tới tìm tao, bị tao đánh, cha tao dẫn tới xin lỗi mày."

"Vì tốt cho cô." Đầu ngón tay Cận Lạc Bạch vuốt ve một chút, giống như phía trên còn lưu lại xúc cảm da thịt Tống Đại.

Không khí trong phòng ngưng trệ, Đậu Văn Quang mím chặt môi, dẫn Đậu Nguyên rời đi.

Mắt thấy bọn họ đi rồi, Tống Đại kéo tay Cận Lạc Bạch ra, hỏi: "Anh vừa rồi ngăn cản tôi, là bởi vì cái gì?"

Cô không nói lời nào, đám người Sở Cảnh Hòa Cố Dực cũng không nói lời nào, Ngu Ngọc Trạch từ đầu tới cuối vuốt ve Tuyết Đoàn, ngay cả ánh mắt cũng không cho hai người bọn họ.

Cận Lạc Bạch lắc đầu: "Không chỉ thế. Trong phòng này ngoại trừ Đậu Văn Quang Đậu Nguyên còn có mười mấy dị năng giả."

"Có một máy dò trong đó có thể phát hiện số lượng người có mặt và lượng nhiệt được giải phóng, một khi số lượng người không phù hợp với nhiệt, bên trong đồng hồ sẽ cảnh báo tôi bằng rung nhẹ."

Tống Đại nhớ lại lúc trước khi cô xem tư liệu, trong đám người của Đậu Văn Quang có một dị năng giả có thể ẩn thân: "Anh nói là, dị năng giả ẩn thân vừa rồi cũng ở đây?"

Sở Cảnh Hòa lạnh lùng nhìn chằm chằm động tác của Cận Lạc Bạch, nhìn anh ta tháo xuống một chiếc đồng hồ trên tay mình, câm đến trước mặt Tống Đại.

"Nhiều người như vậy?" Cố Dực đứng lên, nhìn căn phòng trống rỗng.

"Bây giờ bọn họ đã đi rồi." Anh ta đeo đồng hồ lên, vòng quanh cổ tay thon dài bằng chất liệu bạc lạnh lẽo.

"Cho nên dị năng giả ẩn thân kia có thể đưa người bên cạnh vào phạm vi ẩn thân của hắn?” Tống Đại hỏi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất