Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi

Chương 118

Cô vươn tay, muốn chạm vào ngọn lửa kia, ngọn lửa trong nháy mắt co lại một chút, xoay vòng tự mình lăn mình vào trong góc cuộn thành một đoàn, tuy rằng Tống Đại không phân biệt được mặt trái của ngọn lửa này, nhưng cảm giác nó tựa như đưa lưng về phía cô, giống như là phi tử trong lãnh cung, oán giận cô lạnh nhạt nó lâu như vậy.

Tống Đại bật cười, đi đến một góc, hai tay nâng nó lên.

Cùng nhiệt độ cao trong dự đoán bất đồng, Tống Đại gần như không cảm nhận được nhiệt độ của nó, da thịt cũng không bị nó phỏng, đoàn lửa nhỏ cứ như vậy ngoan ngoãn nằm ở trong lòng bàn tay.

Cô dùng đầu ngón tay chọc chọc nó, đám lửa nhỏ trong nháy mắt giống như một quả cầu đàn hồi, nhảy nhót trong lòng bàn tay cô, cắn ngón tay cô một cái, không đau cũng không ngứa, nhưng xem như nó trả thù nho nhỏ.

Tống Đại thấp giọng cười.

Một giây sau, cô cảm giác có thứ gì đó đang liều mạng kéo mình về phía sau, sự vật bên cạnh đang nhanh chóng rút lui với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

"Tiểu Đại, em thế nào?" Bên tai truyền đến giọng nói thân thiết của Sở Cảnh Hòa.

Tống Đại chậm rãi mở mắt, thấy con ngươi Sở Cảnh Hòa ôn hòa khẩn trương, đưa tay sờ sờ khóe mắt của anh, giọng nói mềm mại: "Không có việc gì, em rất tốt."

Tống Đại có chút ảo não: "Xem ra, em còn không nắm giữ tốt hệ hỏa này."

Cận Lạc Bạch đứng dậy, sửa lại ống tay áo sơ mi sạch sẽ, đứng ở bên cạnh Sở Cảnh Hòa nói với Tống Đại: "Dị năng hệ hỏa trong cơ thể cô hẳn là đã bị đánh thức, cô hiện tại có thể thử xem."

Tống Đại thì khẩn trương kéo cánh tay Sở Cảnh Hòa, không ngừng kiểm tra: "Thế nào? Có làm anh bị thương không? Anh có đau không?”

Cận Lạc Bạch cầm lấy bình chữa cháy bọt bên cạnh dập lửa.

Tống Đại nghe vậy vươn lòng bàn tay ra, thử giống như điều động dị năng hệ phong, điều động dị năng hệ hỏa, trong giây lát lòng bàn tay liền phun ra một đoàn hỏa diễm, đốt vê hướng Sở Cảnh Hòa cách cô gần nhất, may mắn Tống Đại phản ứng nhanh, khẩn cấp triệu hoán ra hệ phong, thổi đoàn lửa qua một bên, hỏa diễm trong nháy mắt đã dọc theo khung cửa bằng gỗ đốt lên.

Khóe môi Sở Cảnh Hòa khẽ nhếch, rõ ràng thiếu chút nữa bị lửa thiêu, nhưng trong giọng nói lại mang theo ý cười khó hiểu: "Không có việc gì, em không làm anh bị thương, Tiểu Đại đừng lo lắng."

Nói xong, cô mới chú ý tới sắc trời bên ngoài, thế mà đã tối, cô vậy mà đắm chìm trong ý thức suốt một buổi chiều? "Cô không cần vì chút chuyện nhỏ này mà xin lỗi tôi." Cận Lạc Bạch nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, cái này cho cô." Anh tháo đồng hồ trên cổ tay xuống.

Cận Lạc Bạch đặt bình chữa cháy xuống, phủi phủi bọt trắng trên ống tay áo: "Xem tình hình đốt cây cột này, nhiệt độ ngọn lửa rất cao, thế cháy rất mạnh, là một đám lửa lớn."

"Thật ngại quá, không khống chế tốt, đốt phòng làm việc của anh." Tống Đại áy náy nói.

"Tuy rằng nó đã sớm thức tỉnh ở trong thân thể của cô, nhưng là vì cô luôn không khống chế nó, cho nên ở một mức độ nào đó cô xem như vừa mới thức tỉnh dị năng hệ hỏa, cần bắt đầu luyện tập từ đầu, học làm thế nào khống chế nó. Nhưng cô trước kia đã có kinh nghiệm khống chế dị năng hệ phong, độ khó khống chế dị năng hệ phong rất lớn, nếu cô đã có thể nắm giữ hệ phong tốt như vậy, hệ hỏa chỉ là sớm muộn chuyện."

“Tại sao?"

"Cô hiện tại tình huống đặc thù, không thể để những người khác biết chuyện cô có dị năng hệ phong, đeo nó nếu có người len lén tiến vào, cô sẽ có cảm ứng."

Tống Đại cảm thấy Cận Lạc Bạch nói có đạo lý, thế nhưng: "Tôi nhận đồng hồ, anh không phải..."

"Tôi có tinh thần do thám, cô đã quên sao? Không cần lo lắng cho tôi, mấy buổi tối mà thôi, tôi chịu đựng được. Trước kia đều là như vậy, hiện tại cô tới, tôi không thể để cô lâm vào nguy hiểm." Ngữ khí Cận Lạc Bạch khàn khàn trộn lẫn với mùi t.h.u.ố.c lá đắng chát đặc trưng trên người anh ta, khiến người ta cảm thấy lạnh lùng khó có thể thân thiết, lại làm cho người ta không nhịn được muốn tới gần.

Tống Đại không từ chối nữa, lặng lẽ nắm chắc thời gian g.i.ế.c Đậu Văn Quang về phía trước.

Buổi tối bọn họ trở lại trong phòng, Tống Đại ngồi ở bên giường chăm chỉ luyện tập khống chế hỏa diễm, bên người đặt một thùng nước lớn, thuận tiện khi hỏa hoạn cô đi dập lửa.

Sở Cảnh Hòa ôm ngồi ở phía sau cô, trong đầu nhớ lại lời nói mập mờ của Cận Lạc Bạch, cố ý tới gần Tống Đại, ánh mắt dày đặc hắc ám như nước độc.

Bỗng nhiên anh cảm giác cổ áo mình bị kéo một cái, cả người bị Tống Đại kéo vào ổ chăn.

"Tiểu Đại..."

Tống Đại hôn lên môi anh, ngăn chặn lời nói của anh.

"Tiểu Đại à..."

*

Năm phút sau, Tống Đại mới buông anh ra, xốc chăn lên thở dốc.

"Ừm, chờ em thiêu c.h.ế.t bọn họ, anh xem." Sở Cảnh Hòa chống cánh tay ngồi dậy, tóc bị xoa loạn, trên mặt mang theo nụ cười, đuôi mắt vì bị nóng mà hiện ra thủy quang, hai má ửng đỏ lại không hiểu sao làm cho nụ cười này thêm một tia cảm giác thanh mị muốn nói lại thôi, chính là cảm giác thanh mị không sai, đây chính là người chồng thẹn thùng của cô sao?

"Ừm, chỉ là không biết có mấy người, may mắn không có sở thích rình coi, em sớm muộn gì cũng thiêu c.h.ế.t bọn họ." Tống Đại đứng dậy.

Sở Cảnh Hòa đỏ mặt: "Vừa rồi có phải có người tới hay không."

Tống Đại dừng động tác chuẩn bị đứng dậy lại, một lần nữa ngồi vê.

Tống Đại trực tiếp cắn môi dưới của anh, lực rất nhẹ, phát ra âm thanh mập mờ dính đặc.

Tống Đại vừa tán thưởng tay nghề của anh, vừa nói với anh tiến bộ của mình.

Sở Cảnh Hòa thấy cô đã dậy, thu dọn xong giường, ở vị trí gân cửa sổ chỉ đặt một chiếc bếp lò, chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Sau ba giờ, vừa vặn tám giờ sáng, anh nấu hải sản tươi mới xử lý thành cháo hải sản, bưng lên bàn ăn.

Năm giờ sáng hôm sau, Tống Đại rời giường tiếp tục luyện tập.

"Anh dựa vào cái gì đưa đồ của tôi tặng cho anh ta, anh là bạn trai của tôi, anh không hướng về tôi lại dám giúp đỡ một người ngoài!"

Cơm nước xong cũng mới tám giờ rưỡi, Tống Đại và Sở Cảnh Hòa ra ngoài tản bộ, cảm thụ chút căn cứ cổ thành.

Họ mới vừa đi ra ngoài thành, chợt nghe thấy một trận huyên náo, đi theo âm thanh, cô nhìn thấy một nữ sinh đang lôi kéo hai người đàn ông, một người trong đó cô biết, chính là con trai của Đậu Văn Quang, Đậu Nguyên.

Sở Cảnh Hòa buông mắt an tĩnh nghe, thỉnh thoảng đút cháo cho cô, cảm thụ được sự tiến bộ cùng vui sướng của cô, trên mặt thanh tuấn tràn đầy nụ cười.

"Trì Lộ, Trì Lộ em bình tính chút được không!" Bùi Kỳ tức giận, Đậu Nguyên đứng một bên xem náo nhiệt.

Trì Lộ giận không kêm được: "Tao nháo mẹ mày, khúm núm trước mặt người khác ngay cả từ chối cũng không dám, còn dám tát tao."

"Bốp - - " Bùi Kỳ trực tiếp tát một cái lên mặt Trì Lộ, cả giận nói: "Cô nháo đủ chưal"

Trì Lộ xé rách quần áo Bùi Kỳ: "Anh ta là anh em của anh, vậy anh cứ lấy đồ của mình đi hiếu kính anh ta, đừng con mẹ nó hào phóng đồ người khác, đó là đồ của tôi!"

"Đậu Nguyên là anh em của anhl" Bùi Kỳ giải thích.

Trì Lộ mở to hai mắt, dùng đầu của mình hung hăng đụng vào mặt Bùi Kỳ, trong nháy mắt đập Bùi Kỳ mắt bốc sao vàng, m.á.u mũi chảy ròng.

"Tôi bình tĩnh, anh tặng đồ ăn thủ công tôi vất vả tích góp cho không Đậu Nguyên, anh làm những chuyện hỗn đản này, anh lại bảo tôi bình tĩnh, tôi bình tĩnh cái rắm!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất