Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi

Chương 127

Dị năng giả lực lượng và tốc độ sau khi dập tắt hỏa diễm trên người, đồng thời mãnh liệt xông tới hướng Tống Đại.

Đầu ngón tay Tống Đại khoa tay múa chân vài cái trong hư không, biến ảo ra phong trận sắc bén bảo vệ Tống Đại vững vàng trong mắt gió, tốc độ dị năng giả còn không kịp phản ứng đã xông vào trong phong trận, mỗi một đạo phong trong nháy mắt biến thành vô số thanh đao nhỏ sắc bén, đao đao róc thịt gã ta, tốc độ của gã ta càng nhanh, tốc độ gió cắt trên người gã ta lại càng sắc càng hung mãnh, trong nháy mắt phong trận vô hình đã bị nhiễm huyết sắc, dị năng giả tốc độ thậm chí còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, cũng chỉ còn lại có một bộ xương khô m.á.u thịt mơ hồ.

Dị năng giả lực lượng tốc độ hơi chậm thấy một màn như vậy, lập tức thay đổi phương hướng, một cước đạp lên vách tường từ chỗ cao nhảy xuống muốn cho cô một kích trí mạng, ánh mắt Tống Đại căng thẳng, giơ tay vài đạo phong nhận sắc bén nhanh mãnh trong nháy mắt nghênh đón gã ta mà đi, giây lát, đầu của lực lượng hình dị năng giả bị cắt xuống m.á.u thịt phun trào, t.h.i t.h.ể vô lực ngã trên mặt đất.

Tống Đại không có thời gian thở dốc, hiện tại cô lấy một địch sáu, phương pháp duy nhất để thắng chính là nhanh! Chiếm trước tiên cơI Nhất định phải vào lúc kẻ địch còn chưa kịp phản ứng, nhanh chuẩn ác giải quyết hết tất cả mọi người.

Trong vòng vài giây giải quyết xong hai dị năng giả, cô chủ động xuất kích, lòng bàn tay bộc phát ra ngọn lửa nhiệt độ cao gân ngàn độ màu lam nhạt, tuy rằng thời gian có thể triệu hoán ngọn lửa nhiệt độ cao rất ngắn, nhưng lấy lực gió trong nháy mắt lại cháy khắp phòng, mặc cho dị năng giả mềm dẻo linh hoạt hay thay đổi, cũng không có cách nào tìm được kẽ hở của ngọn lửa, bị đốt chỉ còn lại có một cỗ t.h.i t.h.ể cháy đen.

Cùng lúc đó đầu ngón tay Tống Đại nhẹ nhàng điểm lên ngọn lửa, gió và lửa trong nháy mắt quấn lấy hai cây phong châm, đ.â.m tới hướng ánh mắt dị năng giả hệ lôi điện, nhưng bị Đậu Văn Quang lấy tường đất ngăn trở, tường đất trong nháy mắt giống như có sinh mệnh lan tràn thành một tòa pháo đài kiên cố, kiên cố cách nhiệt.

"Nhanh, b.ắ.n điện vào cô ta!" Đậu Văn Quang hô to với dị năng giả hệ lôi.

Hệ lôi dị năng giả lập tức triệu hoán ra hai đạo sét đánh thiểm điện từ trong lỗ thủng của tường đất, đồng thời Đậu Văn Quang cũng làm cho mặt tường bằng phẳng sinh ra vô số gai đất sắc nhọn, hình thành một tấm lưới gai đất dày đặc, chỉ cần hơi chạm vào, những gai đất này sẽ lập tức đ.â.m thủng lục phủ ngũ tạng của cô.

Tống Đại nhảy lên giữa không trung, không ngừng triệu hoán ra phong nhận, mũi chân giãm lên phong nhận mượn lực tránh né tia chớp, đồng thời cắt không ngừng đ.â.m về phía mặt tường, không ngừng đi tới pháo đài, cánh tay vung vẩy giữa không trung, thông suốt lực lượng toàn thân hình thành phong nhận trảm uy lực cực lớn, như một cây búa lớn khai thiên tích địa, trực tiếp chặt đứt pháo đài của Đậu Văn Quang, Đậu Văn Quang nhạy bén né tránh, nhưng mục đích của Tống Đại lại không phải ông ta, mà là dị năng giả hệ lôi điện bên cạnh ông ta.

Cô từ không trung rơi xuống, nhanh chóng từ không gian lấy ra găng tay cách điện cao su đeo lên, sau đó ấn tay của gã ta, bởi vì đeo găng tay cho nên Tống Đại không bị gã ta giật điện thương, nhưng dị năng giả hệ lôi điện nâng lên một cánh tay khác, trong cơ bắp mơ hồ có dòng điện màu lam nhạt chảy qua.

Đậu Văn Quang nhìn cảnh này, đầu tiên là không thể tin được, lập tức triệu hồi vô số gai đất đ.â.m về phía cô. Tống Đại vung tay lên, dễ dàng chặt đứt những thứ này.

Còn chưa thấy rõ kinh ngạc trên mặt gã ta, dị năng giả hệ lôi đã biến mất từ trong tay của cô, tiến vào trong không gian của cô, sau một giây khi cô thả dị năng giả hệ lôi ra, t.h.i t.h.ể của gã ta đã an tĩnh không tiếng động.

"Muốn giật điện c.h.ế.t tôi?" Tống Đại nháy mắt với khuôn mặt bị bỏng của gã ta.

"Sao có thể, mày..." Đậu Văn Quang không thể tin: "Đẳng cấp của mày không cao bằng tao."

Cố Dực và Hoắc Bình vội vàng chạy tới cao ốc liên hợp, ngay cả Ngu Ngọc Trạch thân thể còn chưa dưỡng tốt, cũng cố gắng chống đỡ leo lên tâng cao nhất, nhìn m.á.u tươi chảy ra từ khe cửa, sắc mặt anh ta ngưng trọng: "Tống Đại gặp nguy hiểm."

Đậu Nguyên đang gào thét, nhìn cánh cửa sắt đã bị hòa tan biến dạng, trong mắt anh ta vô cùng sợ hãi, không thể tin được bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Mày lo lắng cho ông ta như vậy, không bằng vào xem thử." Sở Cảnh Hòa như u linh xuất hiện ở phía sau anh ta.

Đậu Nguyên kinh hãi lùi lại: "Mày muốn làm gì? Tao không đắc tội với mày! Mày, mày đừng tới đây!"

Trong lòng bàn tay Sở Cảnh Hòa sinh trưởng ra vô số bụi gai, gai dài sắc bén bò đến bên chân Đậu Nguyên, quấn lấy toàn thân gã ta, đ.â.m vào da gã ta, m.á.u tươi ồ ồ chảy ra.

Đậu Nguyên mở to mắt: "Là cha tôi đắc tội với các người, không liên quan đến tôi, tôi không phải dị năng giả, các người không thể g.i.ế.c tôi."

"Chém cỏ diệt tận gốc, Tiểu Đại muốn g.i.ế.c cha mày, mày nhất định phải chết, bất luận kẻ nào có thể uy h.i.ế.p đến Tiểu Đại đều không thể tôn tại." Sở Cảnh Hòa ánh mắt u lãnh phảng phất như không có tình cảm của ai, bàn tay nắm lại, dây leo bụi gai trong nháy mắt thu lại đ.â.m gã ta thành một lỗ thịt mơ hồ, Đậu Nguyên phun ra từng ngụm từng ngụm m.á.u tươi, sau khi giấy giụa trong bụi gai so với sắt thép còn sắc bén hơn một phút đồng hồ, không còn hơi thở nữa.

"Mẹ kiếp, mày dám g.i.ế.c con trai lão đại chúng ta, đây chính là con một của ngài ấy! Đều g.i.ế.c anh ta cho tôi! Giúp lão đại g.i.ế.c người phụ nữ kia!" Dị năng giả vội vàng chạy tới hô to hướng vê phía Sở Cảnh Hòa.

Đậu Văn Quang hoảng sợ kinh hãi, dùng hết sức lực toàn thân giấy thoát, triệu hoán ra lũy thổ kiên cố bao lấy mình muốn rời đi, Tống Đại lập tức lấy gió cuốn lấy ông ta, đóng đỉnh ở trong phòng.

Cố Dực đứng trước cửa đóng chặt, lòng bàn tay tràn ra sấm sét màu lam đậm.

Đậu Văn Quang nuốt m.á.u tươi trong miệng: "Mày đến mức đó sao? Tao không phải chỉ nói muốn bao dưỡng mày mà thôi à? Mày không đồng ý tao cũng không tiếp tục! Tao lúc ấy chỉ là nhất thời xúc động, nhưng tao dâm loạn mày chưa? Tao xâm phạm mày à? Tao căn bản không tạo thành thương tổn thực chất đối với mày!"

Đậu Văn Quang bị gió của Tống Đại đập mạnh vào tường, hai tay hai chân bị gió chặt mất.

Phanh --

Tống Đại từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Nhất thời xúc động? Lúc cha mẹ tôi còn sống, sao ông không xúc động. Ông sẽ nhất thời xúc động với con gái của đối tác buôn bán sao? Người trưởng thành phải vì hành vi của mình trả giá lớn, nhục nhã tôn nghiêm của tao, là lựa chọn của mày. Hiện tại g.i.ế.c c.h.ế.t mày, là quyết định của tao. Đậu Văn Quang, mày hôm nay nhất định sẽ chết, nếu mày còn cảm thấy oan uổng, đi xuống nói với cha mẹ tao đi."

Bụi gai nhiễm m.á.u chậm rãi trở lại trong tay Sở Cảnh Hòa, anh lau vết m.á.u trên đầu ngón tay, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: "Đến đây."

Mọi người trong lúc đánh nhau nhìn Tống Đại từ trong ánh lửa đi ra, nhao nhao dừng động tác, Ngu Ngọc Trạch bịt miệng mũi, từ cửa nhìn vào trong phòng, giọng nói run rẩy bật cười: “Gọi là gà ăn mày, à không đúng, gọi là người ăn mày."

Ngay khi ở bên ngoài đánh túi bụi, cửa sắt đóng chặt đã hòa tan thành một bãi nước sắt, ánh lửa ngút trời từ cửa phun ra, khiến tất cả mọi người cảm nhận được rung động kịch liệt, sàn nhà không chịu nổi nhiệt độ cao sụp xuống, bụi bặm giơ lên che khuất bầu trời.

Tống Đại đứng ở trong phế tích, phất phất bụi bặm trên tóc, lửa lớn thiêu hủy quần áo của cô, cô một lần nữa câm một bộ mặc vào, chậm rãi đi ra bụi tro dày đặc.

Nhìn Đậu Văn Quang bọc mình thành kén, Tống Đại nhếch môi cười nhẹ: "Chú à, tao chờ giờ khắc này đã lâu, hưởng thụ thật tốt đi đi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất