Tống Đại hít vào một hơi, làm sao có thể? Người anh em, anh đang tự ti sao?
"Không có không có, không phải không phải." Tống Đại vội vàng phủ nhận.
Hoắc Bình càng thêm cười khổ: "Tiểu Đại tôi biết cô tốt, nhưng không cần an ủi tôi."
"Tôi thật sự không an ủi anh, trời ạ, dáng người anh đẹp như vậy anh không biết sao? Hoàn mỹ lại khỏe mạnh, rất được hoan nghênh."
Hoắc Bình nhìn chằm chằm cô không chớp mắt: "Nữ sinh cũng sẽ thích sao?"
Tống Đại không chút do dự gật đầu: "Đương nhiên rồi, không có nữ sinh nào không thích bạn trai mình dáng người đẹp, anh không nên tự coi nhẹ mình."
Hoắc Bình cúi đầu cười khẽ: "Vậy sao? Nhưng người bên cạnh tôi dường như không nhìn thấy."
"ý anh là sao?" Tống Đại bị lượng tin tức này có chút lớn làm cho bối rối, là anh ta có người mình thích, nhưng người trong lòng đối với cơ n.g.ự.c no đủ và cơ bụng tám múi của anh ta làm như không thấy sao? Trời ạ, nữ sinh nào định lực mạnh như vậy? Căn cứ của bọn họ lại có nữ tử cường hãn như vậy?
Trách không được cô đối với tôi làm như không thấy, hóa ra là bởi vì đã sớm có người chiếm cứ tâm mắt của cô.
Hoắc Bình nắm chặt ngón tay trắng bệch, trong giọng nói lộ ra hi vọng: "Cô nói là thật?"
Tống Đại liếc Sở Cảnh Hòa cách đó không xa, thấp giọng nói: "Anh Sở của anh có tám khối cơ bụng, tôi thấy khó quên. Tự tin lại chút, không có một người phụ nữ nào có thể từ chối thứ này." Trừ phi quá khoa trương, luyện như ếch trâu, nhưng Hoắc Bình hoàn toàn không cần lo lắng về phương diện này.
Hoắc Bình đột nhiên căng thẳng thần sắc, ngay cả hô hấp đều đình trệ lại.
"So với vàng thật còn thật hơn, tôi nói cho anh biết - - " Tống Đại lặng lẽ tới gần Hoắc Bình.
Ánh mắt Hoắc Bình trong nháy mắt cô đơn, cảm giác chua xót lấp đầy trong lòng.
"Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Cô ấy nhất định thấy được, hơn nữa nhất định có ấn tượng khắc sâu, lớn mật hơn chút." Tống Đại cổ vũ nói.
Sở Cảnh Hòa, thì ra anh đã bắt đầu đề phòng tôi từ sớm như vậy.
Tống Đại lắc đầu, cười nói: "Không phải, Sở Cảnh Hòa khi còn bé rất gây, thời niên thiếu cũng gầy gò, bởi vì thường xuyên ăn không nổi cơm, sau đó có tiền mới bắt đầu coi trọng quản lý dáng người, nhưng lại nói tiếp, anh ấy hình như là sau khi gặp anh, mới bắt đầu nghiêm túc trâm mê tập thể hình."
Hoắc Bình tự giễu cười khẽ, anh ta nhìn Sở Cảnh Hòa, dường như Sở Cảnh Hòa vẫn tự do để anh ta và Tống Đại ở bên ngoài, đang chuyên tâm làm việc, nhưng tinh thần lại căng thẳng cao độ thời thời khắc khắc chú ý động tác của bọn họ, hành động hơi có chút thân mật đều sẽ bị anh thu vào đáy mắt.
"Anh ta vẫn luôn như vậy sao?" Hoắc Bình nhìn Sở Cảnh Hòa.
Sau bữa cơm chiều, thừa dịp sắc trời còn chưa hoàn toàn biến tối, Tống Đại và Sở Cảnh Hòa tản bộ bên ngoài, ánh trăng cực đại viên mãn từ mặt biển dâng lên, chiếu sáng bầu trời đêm và mặt biển thành màu lam nhạt như mộng ảo, gió biển lành lạnh không ngừng thổi qua trên người bọn họ, trên bãi cát mềm mại rất nhiều con cua nhỏ xây tổ ở phía trên đống cát, trong tay Tranh Tranh xách một chiếc thùng nhựa nhỏ và chiếc xẻng nhỏ, hải âu trên đỉnh đầu xoay quanh, nương theo tiếng sóng biển triều, thoải mái lại thích ý.
Bốn người bận rộn đến tối mới ép mía xong nước, nấu thành nước đường đặc sệt, đặt trong bóng râm chờ đợi tự nhiên hong khô.
Chỉ chờ một tuần sau, những nước đường này tự nhiên kết tinh, nho cộng thêm nho cũng chín, là có thể làm rượu nho.
Anh ta rút đao sau lưng ra, nhìn trên lưỡi d.a.o nổi lên hàn quang lạnh lùng, hối hận mãnh liệt xông lên đầu, nếu như đêm đó, một đao kia cắm chuẩn chút thì tốt rồi.
"Tiểu Tống, các người cũng tới tản bộ à." Lý Liễm ôm một đống sách lớn, phía sau còn có hai nữ sinh đi theo, một người trong đó Tống Đại quen biết, chính là vị kiến trúc sư kia, tên là Trương Tô Thanh, nhưng một người khác cô nhìn lại lạ mắt.
"Đây chính là người ngày hôm qua đi cùng với dị năng giả song hệ thủy hỏa kia." Sở Cảnh Hòa hơi khom lưng, ghé vào bên tai cô nói.
"Xin chào, tôi tên là Tạ Hân." Tạ Hân lễ phép lấy lòng.
"Xin chào, Tống Đại." Tống Đại cũng cười cười, mấy người hàn huyên vài câu liền tự tản đi.
Nhưng Tạ Hân vẫn không quên Tống Đại, mắt thấy sau khi Tống Đại và Sở Cảnh Hòa đi xa, cô ất len lén hỏi Lý Liễm: "Cô ấy chính là người lãnh đạo căn cứ sao?"
Lý Liễm cười nói: "Đúng vậy, làm sao vậy?"
Tạ Hân có hơi ngượng ngùng nói: "Có thể là ấn tượng cứng nhắc của tôi, vẫn cho rằng lãnh đạo căn cứ là người đàn ông, cho dù là phụ nữ cũng có thể là loại nữ cường nhân nói năng thận trọng trong phim truyền hình, hiện tại tận mắt nhìn thấy cô ấy, luôn cảm thấy không thể tin được, cô ấy thoạt nhìn chính là nữ sinh giống như chúng ta."
Lý Liễm không thèm để ý cười cười, nói: "Cho dù là nam lãnh đạo cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, Tiểu Tống rất tốt, tính cách cũng hiền lành, thực lực cũng mạnh, toàn bộ dựa vào căn cứ có cô ấy mới có thể thành lập nhanh như vậy, còn có rất nhiều trang bị của trường học chúng ta cũng là cô ấy cung cấp ủng hộ."
Trương Tô Thanh tới sau khi Tống Đại và Trọng Khấu quyết đấu hai tháng, lúc ấy cùng cô ấy tới hải đảo còn có rất nhiều người, mọi người trải qua bất đồng, bản lĩnh bất đồng, một làn sóng ngưu quỷ xà thần tụ tập cùng một chỗ, rất nhanh đã gây ra loạn, thậm chí còn có người đánh lên tâm tư muốn độc chiếm hòn đảo, sau đó Tống Đại đốt mười người tụ tập gây chuyện kia thành tro bụi.
Lý Liễm lắc đầu, cô ấy chưa từng qua tay với Tống Đại, nhưng cô ấy vẫn rõ ràng mình không phải đối thủ của Tống Đại.
"Thiêu thành tro?" Tạ Hân cười nói: "Quả thật rất lợi hại."
"Tôi chỉ nhớ rõ, lúc trước có người ở trong căn cứ gây sự, bị Tống Đại đốt thành tro." Trương Tô Thanh sâu kín nói.
"Thật sự không dám tưởng tượng cô ấy rốt cuộc mạnh bao nhiêu." Tạ Hân lẩm bẩm.
"Không phải loại đốt thành tro." Trương Tô Thanh nhìn Tạ Hân, ánh mắt nghiêm túc, lặp lại từng chữ từng chữ: "Là đốt thành tro chân chính, giống như đốt hương, loại bụi suy bại này, vừa chạm vào liền tan."
Tạ Hân hồi tưởng lại diện mạo mềm mại quyến rũ cùng khí chất điềm đạm của Tống Đại, không nhịn được hỏi: "Thực lực của cô thật sự mạnh như vậy sao? Chị Lý cũng là dị năng hệ giả ngũ hành, ít nhất là cấp S, cũng không phải đối thủ của cô ấy sao?"
"Vậy chị không sợ sao?" Tạ Hân hỏi Trương Tô Thanh.
Từ đó về sau, ai cũng không dám lại gây sự trong căn cứ, tất cả đều thành thật nghe theo Lý Liễm an bài.
Tạ Hân bị giọng điệu và thần thái nghiêm túc của Trương Tô Thanh làm cho khiếp sợ, vốn cô ấy cho rằng cái gọi là "đốt thành tro" là một câu hình dung khoa trương, không nghĩ tới quả thật tả thực, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi đối với Tống Đại.
Trương Tô Thanh đến nay cũng không quên được cảnh tượng kia, một giây trước còn là mười người dị năng giả có thân phận, ngay cả lực phản kháng cũng không có, giống như là thân thể con người tự nhiên, từ bên trong thân thể bắt đầu thiêu đốt, trong nháy mắt biến thành tro trắng chồng chất thành hình người điêu khắc, gió nhẹ thổi qua, m.á.u thịt sụp đổ, ngay cả xương cốt cặn bã cũng không còn.