Quân nhân lấy ra một quyển số nhỏ, ghi tình huống phản ứng của lão nhân gia vào quyển sổ nhỏ: "Được, tôi sẽ đi nói với cấp trên. Mấy ngày nay mưa to nhỏ, rất nhiều côn trùng cũng xuất hiện, nhất là loại côn trùng có sức sống ngoan cường như gián, ngài trở vê chặn cửa sổ lại, đừng để cho những côn trùng nhỏ này có chỗ chui vào."
Lúc cúi đầu ghi chép, Tống Đại nhìn thấy trên cổ quân nhân kia cũng có chấm đỏ tương tự như ông lão, hình như cũng là vết côn trúng cắn, chẳng lẽ anh ấy cũng bị cắn?
Tuy rằng không xác định, nhưng Tống Đại vẫn ghi tạc lời đặn đò của quân nhân trong lòng.
Sau khi trở về Tống Đại lập tức quét dọn một bên góc nhà với Sở Cảnh Hòa, sau đó rải phấn phòng trùng ở chung quanh cống thoát nước, chỗ chân tường ẩm ướt.
Cô có thể chịu đựng trong nhà có một con hổ, cũng không thể chịu đựng trong nhà toát ra gián chuột côn trùng này, quá ghê tởm, lực sinh sản lại mạnh, g.i.ế.c cũng g.i.ế.c không hết.
Đồng thời cô lại câm thuốc trừ sâu và bột chống côn trùng cho Giang Tĩnh Thủy ở tâng 30, Cố Dực còn tự bế trong nhà, không gặp ai, cô không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể yên lặng giúp anh ta làm chút chuyện, lấy bột chống côn trùng ra, rải một tâng thật dày trước cửa nhà anh ta.
Sở Cảnh Hòa dựa nghiêng ở cạnh cửa, nhìn Tống Đại chuyên chú làm việc cho Cố Dực, ngay cả một chút chi tiết cũng không nguyện ý buông tha, con ngươi nhàn nhạt nhìn chằm chằm biển số nhà 2801. đuôi mắt hờ hững.
"Tiểu Đại, có muốn dùng băng dính bịt lại khe cửa sổ không?" Anh đi lên phía trước hỏi.
Trong mắt Sở Cảnh Hòa ngẩng mắt nhìn cô cực kì sáng, bên môi còn chứa nụ cười, Tống Đại không nhịn được dời mắt, nhỏ giọng nói: "Vậy anh ôm chặt, đừng để em ngã xuống."
Sau khi rắc phấn chống côn trùng cho Cố Dực xong, Tống Đại và Sở Cảnh Hòa về nhà, từ trong không gian lấy ra hai cuộn băng dính màu đen, loại băng dính này có độ dính và tính không thấm nước tốt hơn chút so với băng dính trong suốt, cô và Sở Cảnh Hòa mỗi người một cuộn băng dính, dọc theo khe cửa sổ ban công vững vàng dính chết.
Tống Đại theo bản năng ôm lấy cổ của anh: "Anh làm gì vậy?"
Đang lúc Tống Đại nhìn cửa sổ rầu rĩ, cô bỗng nhiên cảm giác thân thể nhẹ nhàng, cánh tay hữu lực của Sở Cảnh Hòa ôm lấy chân của cô, bàn tay dày rộng bảo vệ eo của cô, vô cùng thoải mái mà ôm cô lên, đặt ở trên vai của mình.
Chỉ là phần dưới của cửa sổ bị dính chết, nhưng khung cửa sổ phía trên quá cao bọn họ đều không với tới, vốn dĩ bàn ăn trong phòng ăn bị lấy ra ngăn chặn cửa phòng cháy, mấy ngày nay ăn cơm đều ở trên bàn trà, cô lại không có trữ thang.
Sở Cảnh Hòa ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt sạch sẽ của phản chiếu hình ảnh cô: "Như vậy em sẽ làm được rồi." "Cũng được, những côn trùng này chỗ nào cũng nhúng tay vào, chỉ cần một con gián nhỏ vào, cái nhà này về sau sẽ thành ổ gián."
"Sao vậy?" Ánh mắt Sở Cảnh Hòa vẫn dừng trên người cô, trong suốt chuyên chú.
Tống Đại không hiểu sao cảm thấy bên hông có hơi nóng, xé băng dính màu đen dán vào khung cửa sổ. Dán xong một cánh cửa sổ, Sở Cảnh Hòa liền ôm cô đi tới trước một cánh cửa sổ khác, cánh cửa sổ này và khung cửa sổ có hơi biến dạng, cho nên khe hở có hơi lớn, cửa sổ ước chừng có năm mm, gió ngoài cửa sổ theo khe hở chui vào, thổi vào trên mặt cô, kích thích sợi tóc đến thắt lưng cô, phủ lên mặt mày thanh tuấn của Sở Cảnh Hòa.
Tống Đại cúi đầu nhìn anh.
"Ừ." Thanh âm Sở Cảnh Hòa trầm thấp, lòng bàn tay rộng lớn bảo vệ sau lưng cô, sợi tóc rủ xuống cọ xát đầu ngón tay thô ráp của anh, anh hơi co chặt ngón tay, giống như khóa cứng rắn vững vàng chế trụ eo của cô.
Tống Đại cúi đầu cười, phủi đi sợi tóc trên đuôi mặt anh: "Không có gì, cửa số ban công đã dán xong, hiện tại đi vào phòng ngủ đi."
“Được."
Sở Cảnh Hòa ôm cô đi về phía phòng ngủ, cửa sổ phòng ngủ không phải kiểu đẩy, mà là kiểu mở bên trong, tính phong kín tốt hơn, côn trùng không có khả năng chui vào từ nơi này.
Điều duy nhất cô lo lắng là điêu hòa trong phòng ngủ, đường ống nối giữa điêu hòa và máy điều hòa là khoan một lỗ tròn trên tường, khe hở ở đây rất lớn, côn trùng dễ dàng chui vào từ đây nhất.
Sau khi cô dùng giấy bạc bịt kín lỗ hổng, lại đùng băng đính quấn lấy khe hở từng vòng từng vòng, sau khi xác nhận không có một tia hở, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ vỗ vỗ bả vai Sở Cảnh Hòa:
"Chuẩn bị xong rồi, hiện tại thả em xuống, bả vai rất tê đúng không."
"Tuyệt đối không tê, Tiểu Đại rất nhẹ." Sở Cảnh Hòa lui về phía sau nửa bước, nâng thắt lưng của cô chuẩn bị thả cô xuống, lại quên phía sau chính là giường, anh bị vấp một ái mang theo Tống Đại cùng nhau ngã xuống giường, hai tay theo bản năng ôm lấy Tống Đại, ôm cô gắt gao vào trong ngực.
"Anh không sao chứ?" Tống Đại cả người ghé vào trên người anh, lòng bàn tay chống lên lông n.g.ự.c phập phồng của anh, cách áo sơ mi mỏng manh cảm nhận được lồng n.g.ự.c cực nóng của anh.
Ban đêm, Tống Đại xuyên thấu qua mắt mèo nhìn thoáng qua 2801. vật tư cô xếp hàng nhận đều treo trên tay nắm cửa 2801. nhưng cho tới bây giờ, thức ăn trên tay nắm cửa không hề giảm bớt chút nào, chứng tỏ Cố Dực căn bản không đi ra lấy.
"Không sao là tốt rồi."
Sở Cảnh Hòa vươn cánh tay khoát lên mặt mày, hai má đỏ bừng: "Cảm ơn chị, lần sau chị lại đến."
Tống Đại xoay người ngồi bên cạnh anh, sửa sang lại xiêm y hỗn độn, ho nhẹ một tiếng: "Không tệ nha, rất có sức, chị đây rất hài lòng."
Cô muốn ngồi dậy, lại ngoài ý muốn cảm nhận được lồng n.g.ự.c cứng rắn như sắt dưới lòng bàn tay của cô, tim đập thùng thùng như nổi trống, không ngừng đụng vào lòng bàn tay của cô.
Tống Đại mở to hai mắt, đây là lời Sở Cảnh Hòa ngây thơ có thể nói ra? Thật là... Kích thích.
Sở Cảnh Hòa lắc đầu, giọng nói rất trâm: "Không sao."
Ngay sau đó là giọng nam hùng hồn lại hoảng sợ: "Đệt, đệt, cút đi, con gián c.h.ế.t tiệt, mẹ! Mẹt" Sở Cảnh Hòa thu lo lắng trên mặt Tống Đại vào đáy mắt, đầu ngón tay thon dài khoát lên tay vịn sô pha điểm nhẹ, ánh mắt tối sầm.
Nhưng Tống Đại không lo lắng bao lâu, chợt nghe dưới lâu truyền đến một giọng nữ sắp xé rách thét chói tai: "Gián!
Cô thấp giọng thở dài.
Tầng 23,26,25 cách mặt nước gần nhất, vô số đại quân gián không biết từ nơi nào bò ra, phủ kín mặt đất và mặt tường, chúng thừa dịp bóng đêm chỗ nào cũng chui vào, chỉ cần có khe hở đều liêu mạng chui vào bên trong.
Tống Đại cầm đèn ngủ ghé vào trên cửa sổ nhìn, chóp mũi vừa mới đụng vào thủy tinh, liền thấy một con gián lớn bay trên trời mọc cánh ghé vào trước mặt cô, miệng mấp máy dữ tợn vô cùng.
Tống Đại lùi lại một bước, mạnh mẽ kéo rèm cửa sổ lại. Cô cũng không phải sợ hãi, mà là ghê tởm.
Vài giây sau cả tiểu khu đều bị những tiếng thét chói tai liên tiếp này kinh động.
Những chủ nhà này nửa đêm lúc ngủ, mơ hồ cảm giác được có gì đó bò trên tay, bật đèn lên vừa nhìn, toàn bộ căn phòng đều biến thành giống như sào huyệt gián đang nhúc nhích, gối đầu dưới, chăn trong, trên người tất cả đều chật ních gián lớn nhỏ, sợ tới mức thiếu chút nữa đi gặp ông bà.
Một hai con gián còn có thể lấy can đảm đánh chết, nhưng nhiều gián như vậy mọi người chỉ còn sợ hãi, lao ra khỏi nhà chạy lên lầu. Nhưng trong lối thoát hiểm cũng đều chật ních côn trùng, gián ghé vào cầu thang bị đám người hoảng hốt chạy lên từng cước từng cước giãm phải chất nổ, có người giãm lên t.h.i t.h.ể của những con gián này trượt chân, gián trong nháy mắt bò lên tóc cô ta, tiếng thét chói tai có thể làm tòa nhà sụp đổ.