"Chuyện đã giải quyết, Tiểu Đại, chúng ta trở về đi." Sở Cảnh Hòa cúi người thấp giọng nói ở bên tai cô, độ cong cổ thon dài tao nhã, khi nói chuyện yết hầu nhô lên trượt lên trượt xuống.
"Được." Tống Đại kìm lòng không đậu hôn lên, thật ra cô càng muốn nhẹ nhàng cắn một cái, thế nhưng cân nhắc đến bên cạnh còn có hàng xóm, cùng với tính cách Sở Cảnh Hòa ngây thơ dễ thẹn thùng nên từ bỏ, dù sao trở vê hôn đủ anh cũng sẽ không từ chối, anh chỉ sẽ vô hạn dung túng ý nghĩ mong muốn của cô.
Quả nhiên Sở Cảnh Hòa bị nụ hôn bất ngờ không kịp đê phòng này của cô làm cho kinh ngạc, ánh mắt đạm sắc lộ ra chút kinh ngạc, sau đó lập tức làm bộ lơ đãng quét mắt nhìn Cố Dực đối diện, khóe miệng hơi nhếch lên độ cong cực kỳ nhỏ, tâm tình sung sướng, nắm tay Tống Đại chuẩn bị về nhà.
"Người trên lầu có nghe thấy không? Chúng tôi ở tâng 25, cửa phòng cháy ở tầng này của chúng tôi vẫn chưa bị chặn, bây giờ có nhiều côn trùng hơn trước, nhanh chóng dùng máy bay không người lái dọn dẹp một lân nữa đi." Tiếng la hét vang lên từ tâng 25.
Tống Đại khẽ nhíu mày.
Lúc trước cô dùng máy bay không người lái treo thịt bò sống dẫn côn trùng đi, nhớ rõ ràng, cô là đều dụ dỗ tụ tập gián mỗi tầng lại một chỗ, mới bay xuống từng tầng một, tâng 25 cũng giống như vậy, không thể nào còn tụ tập rất nhiều côn trùng khiến bọn họ không ra khỏi cửa được.
Cô rất nhanh đã hiểu được là những người này không dám ra cửa, hoặc là nói đều hy vọng hàng xóm khác lao ra đóng cửa sổ lại, bọn họ ngồi mát ăn bát vàng, kết quả không nghĩ tới ý nghĩ của các chủ nhà tầng này đều giống nhau, kết quả dẫn đến bỏ lỡ thời gian chặn cửa sổ tốt nhất.
Máy bay không người lái của cô vừa bay đi, những con gián bị dụ dỗ này chắc chắn sẽ bò lên theo mùi người, nhưng vì các tâng khác đều bị chặn, chúng nó không vào được nên đều chen vào tâng 25 không đóng cửa cửa sổ, thông minh quá ngược lại bị thông minh hại.
Nhiệt độ đã tăng lên qua đêm kể từ khi trời ngừng mưa tối qua. Lúc trước bởi vì mưa to, thời tiết vẫn cực kì mát mẻ, ngay cả buổi tối ngủ cũng phải đắp chăn lông điều hòa, sợ cảm lạnh, nhưng hiện tại giống như một đêm trở lại nhiệt độ cao trước ngày tận thế.
Lúc trước cô tạo cơ hội tốt như vậy không biết quý trọng tự cứu mình, hiện tại biết sốt ruột, còn muốn đổ trách nhiệm lên người cô.
Tống Đại cả người đầy mồ hôi từ trên sô pha, trên người đắp thảm hơi ẩm ướt, cảm giác dính dính khó chịu.
*
Tống Đại hết sức im lặng, kéo tay Sở Cảnh Hòa đi về nhà. Cô không có đạo đức, không ai có thể bắt cóc đạo đức từ chỗ cô. Cô lấy khăn giấy ướt lau mồ hôi trên trán, lấy ra máy đo nhiệt độ bên ngoài từ trong không gian dán lên tường ban công, khá lắm, trong chốc lát nhiệt độ đã tăng vọt tới 32 độ.
"Mau lấy máy bay không người lái ra đây, muốn nhìn chúng tôi c.h.ế.t sao?", Tâng 25 tức giận hét lên.
Nước đọng bên ngoài hơi biến mất, nhưng vẫn ở độ cao tầng 9.
Ban đầu lúc trời mưa nhiệt độ thấp còn tốt, mùi vị rác thải sinh hoạt bài tiết cùng với các loại t.h.i t.h.ể sinh vật c.h.ế.t đuối ngâm trong nước đọng tuy rằng thối, nhưng đóng cửa sổ lại cũng không phải khó có thể chịu đựng được, nhưng hiện tại nhiệt độ cao, mặt trời vừa mọc, cảm giác trên mặt nước bịt kín một tầng hơi nước, còn có vô số côn trùng bay tới bay lui trong rác rưởi trôi nổi trên nước đọng, mùi hôi thối nông đậm tản mát ra, ánh mắt cũng bị mùi này hun không mở mắt ra được.
Tống Đại và Sở Cảnh Hòa ở trong phòng điên cuồng phun xịt khử mùi không khí, tuy rằng mùi giảm đi một ít, nhưng cũng chỉ là sự khác biệt giữa siêu cấp thối và vô vùng siêu cấp thối.
Bởi vì chính phủ đã nhiều ngày không phát lương thực cứu trợ, người vì côn trùng mà bị vây trong nhà lại bắt đầu vì đối mặt với thiếu hụt lương thực mà không thể không bắt đầu giảm bớt thức ăn mỗi ngày, miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhưng mà người khác có thể, nhưng con trai độc nhất của Cát gia, Cát Căn từ nhỏ đã không chịu khổ không chịu nổi, anh ta vỗ bàn đứng lên: "Chúng ta mấy ngày nay đói bụng đến mức n.g.ự.c dán vào lưng, mỗi người đều xanh xao vàng vọt, các người nhìn con tiện nhân họ Tống kia xem, khí sắc của cô ta và người đàn ông của cô ta tốt bao nhiêu, vừa nhìn đã biết cuộc sống trôi qua rất dễ chịu."
"Các người còn nhớ rõ Vương Mãnh không? Anh ta nói người phụ nữ họ Tống kia trong nhà có rất nhiều đồ ăn, cũng là vì không đoạt được từ chỗ cô ta, cho nên mới tới cướp đồ ăn của chúng ta, tính ra Tống Đại cũng là hung thủ hại c.h.ế.t những hàng xóm kia."
"Vậy ý anh là gì?" Ai đó hỏi trong đám đông 2806.
Cát Căn nói: "Hiện tại trong phòng này có hơn hai mươi người, so với đoàn Vương Mãnh lúc trước nhiều hơn, chúng ta có thể đoàn kết lại, bức ép Tống Đại đưa lương thực!"
Cát Căn tràn đầy tự tin, những người đói đến choáng váng đầu hoa mắt này nhất định sẽ giống như anh ra cừu hận Tống Đại, nhưng mà đáp lại anh ta chỉ là trâm mặc không nói gì.
Rắn luôn có thể khơi dậy nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất của nhân loại, người trong phòng nhất thời đứng lên toàn bộ, hoảng sợ tựa vào trong góc.
"Cô ta lúc trước có thể đập ngã Vương Mãnh mập mạp cường tráng, tôi đi còn không phải muốn c.h.ế.t sao?"
Mọi người cậu một lời tôi một câu thế mà bại lộ ra mục đích chân thật nhất của Cát Căn, anh ta giận không kêm được, nhưng mắt thấy mọi người không đứng ở một phương với anh ta, cùng nhau đối phó Tống Đại, anh ta cho dù có một bầu trời phẫn nộ cũng không dám phát tiết.
"Cát Căn cậu có phải bởi vì lúc trước thiếu chút nữa bị Tống Đại giết, cảm thấy mất mặt đàn ông của cậu, cho nên ghi hận trong lòng, khuyến khích chúng tôi cùng tiến lên báo thù cho cậu hay không, xem chúng tôi là kẻ ngốc à?"
"Đúng vậy, tuy rằng Tống Đại hung tàn, nhưng cô ấy g.i.ế.c người đáng c.h.ế.t mà, lần này dẫn gián đi cũng có công lao của cô ấy, tương đương với diệt trừ sâu hại lần hai cho khu dân cư chúng ta, cậu nói như vậy không phải đổi trắng thay đen sao?"
Dù sao anh ta cũng sợ người phụ nữ điên kia, thật sự một s.ú.n.g b.ắ.n anh ta, anh ta rầu rĩ không vui ngồi xuống ở bên cửa sổ, nhìn biển thúi mênh m.ô.n.g dưới lầu trong mắt tràn ngập oán hận, đột nhiên nghe thấy dưới lầu có người hoảng sợ kêu to: "Rắn - a a al" "Muốn đi cậu đi, tôi không dám đi, người phụ nữ kia rất hung dữ."
Tay Tống Đại điều khiển máy bay không người lái căng thẳng, một con rắn lớn theo vách tường bò lên, thế nhưng dùng đầu đụng nát thủy tinh, thân rắn khổng lồ trực tiếp chui vào, chủ nhà truyền ra tiếng kêu hoảng sợ.
Ngay sau đó Tống Đại phát hiện vô số rắn lớn chui ra từ trong phòng, cô đếm sơ qua, những con rắn lớn này tựa như có hơn 60 con, tựa như uống thuốc khổng lồ, dưới tình huống bình thường hẳn là rắn độc to bằng cổ tay, hiện tại lại to bằng đùi cô, một con rắn lớn nhất lại chỉ riêng cổ đã lớn như cột chịu lực, có thể một ngụm nuốt cả người.
Phanh - -
Tống Đại cũng thông qua máy bay không người lái cẩn thận quan sát, phát hiện tiếng la hét truyền ra từ trong tâng thấp. Cô cúi đầu nhìn, chỉ thấy không biết một con rắn lớn từ nơi nào chui ra mở miệng ngậm một người, râm một cái đã phá vỡ thủy tinh ban công, ngửa cổ một cái, rồi nuốt người nọ vào.