Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi

Chương 42

Hơn nữa bởi vì còn không ngừng có quần chúng tị nạn hướng tới nơi này, mỗi người ước chừng chỉ có thể chia diện tích ba mét vuông dưới chân, chính phủ phân phát thảm nhỏ và đệm đất cho mỗi người, mọi người nằm ở phía trên ăn cơm trưa chính phủ phân phát vừa nói cười.

Tống Đại nhìn sân bóng rổ rõ ràng đã ngâm nước còn có dấu vết bùn nhão, có thể trong thời gian ngắn như vậy, dọn dẹp sân bóng rổ sạch sẽ như thế, còn có thể cung cấp thực phẩm cung ứng, thật sự là rất dụng tâm.

"Hai người Tống Đại, Sở Cảnh Hòa là hai người cho nên các người ở nơi này."

Sau khi nhân viên quản lý nơi trú ẩn đăng ký số chứng minh thư của bọn họ, thì phân chia vị trí cho bọn họ, là vị trí ở giữa sân bóng rổ, diện tích ước chừng 6 mét vuông, chung quanh đều là người.

Bọn Cố Dực, Giang Tĩnh Thủy cũng chia ra chung quanh bọn họ.

Tống Đại và Sở Cảnh Hòa liếc nhau, quả nhiên bọn họ không quen loại cảm giác trái phải đều có người này, cảm giác nhất cử nhất động của mình, thậm chí ngay cả dáng vẻ ngủ cũng sẽ bị người khác nhìn thấy, có một loại cảm giác riêng tư bị bại lộ.

Nghĩ đến những người tị nạn khác cũng cảm thấy như vậy, cho nên có người tìm mấy cây gậy trúc dựng một cái giá ở bên ngoài, phủ ga giường nhà mình mang ra dùng để che chắn, thậm chí có người dựng lều trại ở địa bàn của mình.

Thấy những người tị nạn khác có dựng lều trại, Tống Đại cũng lấy ra một chiếc lều trại đơn giản từ trong ba lô, thật ra cô còn trữ lều trại xa hoa, nhưng lo lắng quá chói mắt, vì thế đổi thành chiếc bình thường không có gì lạ, sau đó cùng Sở Cảnh Hòa chui vào, kéo khóa kéo lại, tạm thời có một không gian riêng tư.

Quản lý viên chỉ chỉ phía sau Tống Đại, cô và Sở Cảnh Hòa cùng nhau quay đầu lại, thế mà nhìn thấy Dương Hiên và các đội viên của anh ấy.

Những món ăn này mùi vị không lớn, hơn nữa bởi vì lúc trước nơi tránh nạn mới phát cơm trưa, hiện tại trong sân bóng rổ đều là mùi thức ăn, hoàn toàn có thể ngăn chặn mùi vị của những món ăn này.

"Đúng vậy." Tống Đại gật gật đầu: "Chúng tôi cũng nghĩ ra một phần lực, có gì cần tôi hỗ trợ không?”

"Các người muốn l.à.m t.ì.n.h nguyện viên?" Người quản lý nhìn hai người bọn họ.

Sau khi ăn no một bữa, Tống Đại và Sở Cảnh Hòa đi ra lều trại, tìm được nhân viên quản lý nơi trú ẩn.

Người quản lý suy nghĩ một lát rồi nói: "Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm những người sống sót ở phố Nam, các người có thể đi theo đám đội phòng cháy chữa cháy nếu muốn." Tống Đại lấy ra một bàn gấp nhỏ từ trong không gian đặt ở giữa, tiếp theo lấy ra một đĩa măng tây mộc nhĩ sợi, rau trộn gà, còn có hai phân cơm hầm.

Ca nô rất nhanh đến phố Nam, tình huống phố Nam đặc thù, độ dốc của con phố này rất dốc, khi mưa to nước đọng xung kích cũng rất lớn, có vài kiến trúc trực tiếp bị phá vỡ.

Mấy người mặc áo phao vào, ngồi ca nô chạy về phía phố Nam, trên đường đi phố Nam phải đi qua khu Nam Ngạn, nơi này là khu biệt thự Bán Sơn, Tống Đại còn mua một căn nhà ở đây, dù sao giá nhà ở thành phố H không biến thái như thành phố S, tiền cô mua một căn biệt thự ở thành phố H, cũng chỉ có thể mua một căn chung cư ở thành phố S.

Tuy rằng địa thế khu Nam Ngạn cao, biệt thự của cô lại mua ở giữa sườn núi, nhưng trong mưa to vẫn bị nhấn chìm một nửa.

"Thật sự không nghĩ tới các người vừa tới nơi tránh nạn cũng không nghỉ ngơi, đã tới l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, đi thôi." Dương Hiên nhìn Tống Đại, khuôn mặt cường tráng cười rộ lên rất thân thiết.

Bọn họ đi theo mấy người Dương Hiên cứu ra năm người sống sót ở trong đống đổ nát, Đại Sam dẫn theo những người bị thương này trở lại nơi trú ẩn trị liệu trước. Tống Đại và bọn Dương Hiên tiếp tục tìm kiếm cứu nạn, bốn giờ trời sắp tối, bọn họ mệt đến đầu đầy mồ hôi, dẫn theo ba người sống sót khác trở vê.

Lúc trở lại nơi tránh nạn, Tống Đại mệt mỏi đến thắt lưng mỏi, một đôi tay rắn chắc nhẹ nhàng ấn bóp trên vai cô, lực đạo vừa đúng.

Tống Đại thoải mái híp híp mắt, ghé vào trên đùi anh, chỉ chỉ thắt lưng: "Còn cả nơi này, nơi này cũng muốn."

Sở Cảnh Hòa nhàn nhạt cười, nhìn Tống Đại lười biếng hưởng thụ giống như mèo, đầu ngón tay trượt xuống, một đôi bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng, sạch sẽ ở bên hông của cô hơi dùng sức, ngón tay thô ráp ở trên da thịt cô phảng phất giấy thô ráp nhẹ nhàng ma sát, làn da dưới mu bàn tay trắng nõn có thể thấy được gân xanh hơi nhô lên.

Mười phút sau, Tống Đại thoải mái ngồi dậy duỗi lưng, cảm giác mình đã đầy m.á.u sống lại, một đôi tay không thành thật sờ lên n.g.ự.c Sở Cảnh Hòa, nụ cười giảo hoạt: "Hiện tại đến phiên em mát xa cho anh."

"Tống Đại, ăn cơm thôi, tôi đoạt cá cho các người, cảm ơn tôi đi." Bên ngoài lêu truyền đến thanh âm đắc ý của Cố Dực.

Tống Đại: "..." Tôi thật sự cảm ơn cậu đấy.

Trên mặt cô tràn đầy thất vọng, đang chuẩn bị buông tay, bỗng nhiên...

"Mấy người có cảm thấy nhiệt độ mấy ngày nay càng ngày càng cao không, không chừng sẽ tăng lên 5,60 độ." Tống Đại hỏi.

"... À." Cố Dực đặt hộp cơm bên ngoài lều, giọng nói có hơi mất mát.

Ba ngày sau, bọn họ đều tiếp tục theo Dương Hiên ra ngoài cứu viện, ngay cả Cố Dực cũng tham dự.

Nụ cười đã c.h.ế.t của Tống Đại một lân nữa sống lại, vươn bàn tay nhỏ bé tràn ngập tội ác ra.

Cánh tay Tống Đại bị lực đạo ấm áp dày đặc nắm chặt, anh lôi kéo bàn tay của cô một lần nữa ấn ở trên n.g.ự.c của mình, cằm anh chống ở trên vai Tống Đại, thanh âm chậm rãi: "Không phải muốn giúp anh ấn sao? Không cần lo những người khác, tiếp tục đi."

Hôm nay là ngày thứ tư bọn họ l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, mực nước dưới nhiệt độ cao giảm xuống rõ rệt, ngay cả nước đọng trong biệt thự khu bờ nam của cô hôm nay cũng bị hong khô.

"Cám ơn cậu, chúng tôi bây giờ còn không đói bụng, để ở cửa trước đi." Sở Cảnh Hòa nghiêng mắt, thân sắc có hơi hờ hững.

Tống Đại tiếp tục làm bộ nói đùa: "Tôi nếu là đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy như anh, nhất định sẽ báo cáo với lãnh đạo, chú ý tình hình nhiệt độ hơn, mưa to mới ngừng vài ngày, lại sắp 39 độ rồi, nước đã bị hấp khô rồi, không phải sau này chúng ta sẽ không có nước uống đấy chứ?"

"Mưa to giống như tận thế, ai biết có thể lại đến một hồi tận thế nhiệt độ cao hay không?”

Dương Hiên sửng sốt, tựa như bị nói tỉnh.

Dương Hiên cười nói: "Sao có thể, vậy không hợp với lẽ thường."

Sở Cảnh Hòa cắn vỡ băng, trong thân thể khô nóng giống như được vuốt ve, ngay sau đó anh cảm giác được phía sau có một làn gió mát mẻ phất qua, vòng quanh anh không ngừng thổi, thổi đi mồ hôi dính trên người anh, cả người phảng phất đặt mình trong mùa thu nhẹ nhàng khoan khoái.

Dưới ánh mặt trời gay gắt tìm kiếm cứu nạn một giờ, Tống Đại cả người đầy mồ hôi, Sở Cảnh Hòa bên cạnh cũng như thế, trên mặt tuấn tú trắng bệch đều là mồ hôi.

Tống Đại thấy những người khác đều đi nơi khác tìm kiếm cứu nạn, Tống Đại dùng khăn giấy cồn lau tay, từ trong không gian lấy ra một viên băng nhét vào trong miệng anh.

Sắc mặt Dương Hiên càng ngày càng ngưng trọng, để lời của Tống Đại vào trong lòng.

"Mát lên chưa?" Cô thấp giọng nói, giọng lộ ra ý cười.

Sở Cảnh Hòa gật đâu, nhưng giữ c.h.ặ.t t.a.y Tống Đại: "Chút nhiệt độ này anh không sao, không nên lãng phí lực lượng của em."

Tống Đại kiễng mũi chân hôn lên trán anh một cái: "Dùng trên người anh, ít nhiều cũng không tính là lãng phí.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất