Màn đêm buông xuống, nơi tránh nạn huyên náo bắt đầu an tĩnh lại, ngoại trừ tiếng ngáy, tựa như còn có thể mơ hồ nghe được âm thanh gió tuyết ào ạt thổi qua, nhiệt độ tựa như lại hạ xuống một chút, mọi người đang ngủ yên lặng quấn chặt chăn, một người xoay người bọc mình thành một con sâu lông, nâng chân lên, chuẩn bị đè chăn dưới chân ở dưới người, đột nhiên anh ta cảm giác giống như đập vào thứ gì đó, phát ra một tiếng rên rỉ.
Anh ta trong nháy mắt bừng tỉnh, cầm đèn pin chiếu một cái, phát hiện một bóng lưng vội vàng chạy đi.
Người đàn ông lập tức hô to: "Bắt trộm! Bắt trộm!"
Yên tĩnh ban đêm to lớn tiếng la đánh thức tất cả mọi người, Hoắc Bình phủ thêm quần áo đội trị an, bò lên từ trong chăn, đốt một ngọn đèn dầu đi tới trước mặt người đàn ông: "Ai trộm đồ của anh?"
"Không biết trời tối quá, tôi thấy không rỡ, tôi chỉ thấy bóng lưng anh ấy, hình như là một người đàn ông, mặc quần áo đen." Người đàn ông vừa nói vừa xuống giường không ngừng lật xem mình đã đánh mất thứ gì.
"Ai trộm mì ăn liền của ông đây, đó là mì ăn liền ông ấy vất vả lắm mới tìm được, các người còn là người sao!", Người đàn ông chửi ầm lên: "Đồng chí, anh nên làm chủ cho tôi, giúp tôi tìm mì ăn liền của tôi trở vê, đồ ăn của tôi đã không nhiều lắm, những thứ kia chính là mạng của tôi!"
"Này các người, đứng lên, đứng lên, nhìn xem đồ đạc của các người có mất không!" Người đàn ông nói với người bên cạnh.
Nguyên bản xem náo nhiệt mọi người lúc này mới nhớ tới xem xét đồ đạc của mình, không điều tra không sao, xem rồi đám người nhất thời huyên náo lên.
Cứ như vậy, Dương Hiên cho dù tìm được đồ vật bị mất, cũng rất khó tra ra kẻ trộm chân chính là ai, ngược lại làm cho ba người bị oan uổng tâm tình cực kì kích động, la hét muốn c.h.ế.t trả lại mình trong sạch.
"“Ah-ah-ah, mì khô của tôi cũng hết rồi, đó là gói thức ăn cuối cùng của tôi!"
Dương Hiên đang cho đứa bé b.ú sữa, nghe được đã xảy ra chuyện, vừa ôm đứa bé, vừa đi ra thống kê đồ mất trộm cho mọi người suốt đêm, phong tỏa cửa ra vào từ tầng 2 đến tầng 2, lục soát đồ đạc lần lượt.
Vô số người mất đồ đều vọt tới trước mặt Hoắc Bình, bảo anh ta tìm ra tên trộm, Hoắc Bình một mình ứng phó không kịp, chỉ có thể đi tầng ba tìm Dương Hiên và Đại Sam.
"Áo khoác quân đội của tôi đâu? Áo khoác quân đội của tôi đâu?! Ai lấy trộm quần áo của tôi!!"
Tên trộm phỏng chừng cũng không nghĩ tới sẽ âm ï lớn như vậy, phong tỏa cửa ra vào suốt đêm điều tra, thừa dịp ban đêm ánh sáng không đủ, lén lút nhét đồ trộm được vào trong chăn, trong ba lô của những người khác.
"Bánh bích quy nén của tôi không thấy đâu! Đây chính là bánh bích quy nén nhỏ tôi liều c.h.ế.t liều sống làm hai ngày cu li mới đổi lấy!"
Đám người Dương Hiên bất đắc dĩ, người tránh nạn càng ngày càng nhiều, đồ ăn lại càng ăn càng ít, con đường đạt được đồ ăn cũng càng ngày càng khó, hôm nay chỉ là một trò khôi hài, về sau chuyện như vậy còn có thể không ngừng trình diễn, quản lý quần chúng tị nạn cũng càng ngày càng gian nan.
Phòng 03 lầu ba, Tưởng Phong và Phạm Mã mỗi người uống một lon bia, ăn món đậu phộng nấu nhắm rượu, nghe tâng 2 ồn ào, trên mặt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
"Lão Mao làm không tệ, cạn ly."
Ngày hôm sau nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống âm ba mươi độ, gió tuyết tàn sát bừa bãi, tuyết nhỏ xen lẫn như cát không ngừng nương theo gió lạnh đụng vào tòa nhà trung tâm thương mại, ở trên cửa kính phát ra tiếng vang lộp bộp, cho dù người ra ngoài đã đeo mặt nạ bảo hộ thật dày cùng bịt mắt trong suốt, cơ mặt vẫn như cũ cảm giác bị đông lạnh đến phát đau.
Thường xuyên có cột băng đọng lại trên tường ngoài tòa nhà thủy tinh rơi xuống, đập xuống mặt đất, tảng băng vỡ nát như mảnh vỡ đập vào mặt người tuyết đi ra ngoài, vẽ ra một vết thương.
Chính phủ không đề nghị bất cứ ai ra ngoài ngoài công việc tuyết định kỳ hàng ngày.
Tống Đại buổi tối lúc ngủ thường thường sẽ cảm thấy lạnh, cô có một tật xấu, mỗi khi đến mùa đông hai chân làm sao cũng che không nóng, cho dù chuyên môn lấy một tấm thảm nhỏ bằng nhung quấn ở trên chân vẫn lạnh như băng.
Nhưng Sở Cảnh Hòa không giống, nhiệt độ cơ thể của anh cao hơn cô, sờ vào là nóng, cho nên cô sẽ len lén thò chân vào từ trong ống quần mắt cá chân của anh, đụng tới bắp chân của anh sưởi ấm.
Sở Cảnh Hòa thình lình bị cô làm lạnh, sau đó ôm cô vào trong ngực.
Nhưng hiện tại âm ba mươi độ, cô biết Sở Cảnh Hòa cũng lạnh, cho nên rót nước nóng đã sớm cất giữ tốt trong không gian vào túi nước nóng, dưới chân đặt một chiếc, trong lòng hai người đặt một chiếc, lại đắp lên hai chiếc chăn vừa lớn vừa dày, làm cho nhiệt khí trong túi nước nóng không tản ra được, ở trong chăn tuần hoàn, sau nửa đêm thế nhưng nóng đến đổ mồ hôi.
Đến trung tuần tháng mười, nhiệt độ đã giảm xuống âm bốn mươi độ, cho dù ở trong nơi trú ẩn, nhiệt độ cũng ở âm 25 độ.
"Con mẹ nó, ít ở đây láo với ông đây!" Tưởng Phong đá về phía n.g.ự.c binh lính một cước, binh lính trực tiếp bị gã ta đạp bay năm mét, đụng ở phía sau trụ chịu lực, miệng phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Tầng ba, phòng số 05.
Tưởng Phong ngẩng đầu nhìn chằm chằm binh lính, mắt có hơi âm trâm: "Đưa thứ này đuổi tôi à? Rượu đâu? Đồ hộp đâu?”
Tưởng Phong ngáp một cái đi ra, vết sẹo trên mắt phải càng có vẻ dữ tợn vô cùng, gã ta dụi dụi mắt cúi đầu nhìn thức ăn binh lính bưng lên, một bao lương thực cá nhân, một bao bánh bích quy nén.
Binh lính gõ cửa, đưa thức ăn hôm nay lên.
Người lính nói: "Nhiệt độ giảm liên tục, chúng ta phải tiết kiệm thức ăn." Người có đồ ăn đều cuộn mình trong chăn, ngoại trừ cung cấp nước nóng hai ngày một lần, những người này gần như một ngày 24 giờ nắm ở trong chăn, ngay cả đi WC cũng phải nghẹn, sợ đi một chuyến, chăn vất vả lắm che ấm liền nguội, lại phải run rẩy dài dòng một lần nữa làm ấm chăn ướt lạnh một lần nữa, chịu tội không nói, vạn nhất bị cảm lạnh, ngay cả thuốc cảm cũng phải xếp hàng dài mới có thể lấy được.
"Ơ, rốt cục không nhịn được?" Tưởng Phong cười nhạo nhìn Dương Hiên, đột nhiên ánh mắt biến đổi, ánh mắt sắc bén phóng về phía anh ấy: "Vậy đừng nhịn nữa!"
"Tưởng Phong, nơi này là nơi tránh nạn, không phải chỗ để mày giương oail Ông đây nhịn mày đã lâu rồi!" Dương Hiên từ trong phòng 02 vọt ra, mặt lộ vẻ căm hận.
Anh ấy từ ngày đầu tiên dọn tới nơi này đã thấy khó chịu Tưởng Phong và Phạm Mã, vì hòa bình trong nơi tránh nạn vẫn luôn chịu đựng, nhưng gã ta lại làm trâm trọng thêm, ỷ vào dị năng của mình tác oai tác quái trong nơi tránh nạn, đưa ra các loại yêu cầu, thậm chí còn muốn mỗi ngày hai lon bia.
Năm binh sĩ xung quanh giống như muốn nổ súng, nhưng vừa mới b.ắ.n mấy phát, đã bị Tưởng Phong lấy tốc độ cực nhanh vặn gãy cánh tay.
Tưởng Phong vừa đ.ấ.m qua đã muốn nện vào người anh ấy, bị Dương Hiên linh mẫn né tránh, nắm tay rơi vào trụ chịu lực dùng xi măng cốt thép đắp lên phía sau, trụ chịu lực cứng rắn vô cùng lập tức bị đập ra một chỗ lõm thật lớn.