Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi

Chương 79

"Bốp bốp bốp - - " Trong đường hầm truyền đến tiếng vỗ tay thanh thúy: "Người trẻ tuổi cẩn thận là phẩm cách tốt."

Nghe thấy giọng nói, Dương Hiên tôn kính: "Giáo sư Dương."

Tống Đại theo tiếng nhìn lại, người nói chuyện là một ông lão quần áo sạch sẽ chỉnh tê, đầu đầy tóc bạc, khô gây, ở phía sau ông còn có ba nam một nữ đi theo, đều mặc quân trang.

Dương Hiên lập tức giới thiệu: "Vị này là chuyên gia trong quân đội, chính là ông ấy dự đoán ra thời tiết cực lạnh, để cho chúng ta sớm chuẩn bị vật tư tị nạn, tiếp nhận dân chúng tránh né cực lạnh, giáo sư Dương trước mắt cũng là người phụ trách khu tị nạn, bởi vì thân phận ông ấy đặc thù, cho nên cũng không ở cùng một chỗ với chúng ta, mà là ở trong phòng trong đường hầm."

Tống Đại nhìn bốn người mặc quân trang phía sau giáo sư Dương: "Bọn họ cũng là dị năng giả?"

Đại Sam kinh ngạc thốt lên: "Sao cô biết?"

Bình dân còn có thể thức tỉnh trở thành dị năng giả, trong quân đội khẳng định sẽ có xác suất thức tỉnh dị năng giả rất lớn.

Lúc trước những người này không lộ diện hẳn cũng là nguyên nhân giống như Tống Đại, không biết thực lực dị năng giả của đối phương, quan trọng hơn là không biết phẩm tính của đối phương, ví dụ như Tưởng Phong Phạm Mã, không thể bại lộ át chủ bài của mình quá sớm.

Tống Đại thấy Ngu Ngọc Trạch bĩu môi, dị năng này hẳn là thứ anh ta muốn nhất, có thể chữa trị thân thể của mình, mà không phải chữa trị người khác, lại bất lực với mình.

Nhưng trải qua kiểm tra của đám người Tưởng Phong, đều rõ ràng thực lực của mọi người, hơn nữa đại khái thăm dò tính cách của mỗi người bọn họ, lúc này mới chính thức lộ diện.

"Tôi tên là Cao Tân, dị năng là cách không lấy vật." Cao Tân rất trẻ, thoạt nhìn còn chưa tới 20 tuổi, giơ tay lên, chủy thủ bên hông đã đến trong tay anh ta.

"Tôi tên Vu Long, dị năng là đã gặp qua là không quên được, rất giống chứng siêu nhớ, nhưng tôi là sau này mới thức tỉnh."

Giáo sư Dương nói với người phía sau: “Tự giới thiệu đi."

"Tôi tên là Phạm Thụy Dương, dị năng là tế bào tự lành."

Mà Dương Hiên và Đại Sam, bởi vì xuất thân từ lính cứu hỏa, cho nên chỉ có bọn họ ngay từ đầu đã đạt được tín nhiệm của giáo sư Dương.

Chỉ có ba tên ngốc Tưởng Phong Phạm Mã Mao Đông này, thật sự cho rằng mình thức tỉnh dị năng liền đệ nhất thiên hạ.

Cao Tân không vui: "Đừng gọi tôi là lão Cao, tôi còn nhỏ mà." Cố Dực mím môi, tất cả mọi người đều là cao thủ che giấu bản thân.

"Tôi tên Mễ Lan, dị năng là thính lực." Mễ Lan là một nữ binh, một thân quân trang ngụy trang thật dày, để tóc ngắn ngang tai tư thế oai hùng hiên ngang, cô ấy trừng mắt nhìn Tống Đại và Cố Dực: "Ngày đầu tiên các người vào căn cứ, chúng tôi đã biết ba người các người là dị năng giả, tôi và lão Cao còn đang đánh cược xem khi nào các người sẽ lộ ra thân phận."

Sau khi giới thiệu sơ lược một lần, giáo sư Dương nói tình huống nơi trú ẩn trước mắt cho mọi người.

"Sau khi nhiệt độ cao kết thúc, tôi dự đoán thời kỳ cực lạnh đến, để quân đội kéo mỏ than nhà máy than xung quanh thành phố đều đổ ở nơi này, thuận tiện tập thể sưởi ấm, cho nên phương diện sưởi ấm không cần mọi người lo lắng, mặc dù vì tiết kiệm than nên nhiệt độ trong tàu điện ngâm sẽ không cao lắm, nhưng đều bảo đảm ở phạm vi thân thể có thể chịu đựng."

"Đối với thực phẩm, mặc dù chúng tôi không có nhiều dự trữ, nhưng đã có những người bắt tay vào trồng nấm, tin rằng khi những cây nấm này chín, chúng có thể giảm bớt áp lực của tình trạng thiếu lương thực."

"Nhưng trước mắt quan trọng nhất là vấn đề an toàn, mấy ngày hôm trước bên tôi nhận được thông báo vô tuyến điện khẩn cấp, thành phố B trực thuộc thành phố H xuất hiện một nhóm dị năng giả cực kỳ tàn nhẫn, bọn họ vì độc hưởng vật tư, g.i.ế.c sạch mọi người nơi tránh nạn của thành phố B bao gồm cả quân nhân."

"Mặc dù hiện tại nhiệt độ bên ngoài là âm 60 độ, bão tuyết hung hãn bọn họ không qua được, nhưng một khi thời tiết ấm lên, bọn họ sẽ lập tức chạy về phía thành phố H, bởi vì nơi này cách bọn họ gần nhất. Có thể g.i.ế.c sạch tất cả mọi người trong một căn cứ cùng với dị năng giả trong quân đội, thực lực này nhất định vô cùng cường hãn, cho nên tôi muốn mời các vị đồng tâm hiệp lực, thân là dị năng giả năng lực càng lớn, trách nhiệm lại càng lớn, nhất định phải bảo vệ bình dân trong nơi trú ẩn an toàn, cho đến khi tận thế đi qua." Dương giáo sư khẩn thiết nói.

Tất cả mọi người không có dị nghị, những ngày kế tiếp bình tĩnh không ít.

Bởi vì nhiệt độ cấp tốc giảm xuống cùng với bão tuyết đặc biệt lớn, vẻn vẹn một đêm, bão tuyết bên ngoài nơi tránh nạn đã tích lũy được một tầng lầu cao như vậy, vững vàng ngăn ở trước nơi tránh nạn, Dương Hiên dẫn theo đám người Đại Sam, Hoắc Bình, Cao Tân, Phạm Thụy Dương, Vu Long mỗi ngày đi ra ngoài dọn dẹp tuyết đọng.

Ôn Tiểu Tự ở trong phòng số 04 của cô ta chăm chỉ luyện tập dị năng, ngoại trừ Ôn Cảng Sinh ra, cô ta không tiếp xúc nhiều với bất cứ ai.

Ngu Ngọc Trạch vẫn cao ngạo trước sau như một, ngoại trừ thỉnh thoảng tìm Tống Đại đòi mấy đồ cho mèo, nếu như cô không cho, Tuyết Đoàn thông minh sẽ tự mình chạy đến cửa phòng của cô kêu meo meo, giọng vừa mềm vừa kiêu, song đồng tròn xoe dị sắc nhìn chằm chằm cô, cọ tới cọ lui ở bên chân cô, ý đồ dựa vào bán manh lấy được thức ăn mèo yêu dấu.

Cố Dực thường xuyên chạy đến chỗ giáo sư Dương, trong đội quân có một máy biến tần, anh ta đang thí nghiệm xem có thể chuyển dị năng sấm sét của mình từ dòng điện trực tiếp thành dòng điện xoay chiều hay không, nếu có thể, sau này chiếu sáng nơi trú ẩn sẽ không còn là vấn đề nữa.

Biến hóa lớn nhất trong chuyện này chính là Trọng Khấu, trước kia cô ấy vẫn ở trong phòng 01, nhưng hiện tại cô ấy cũng bắt đầu đi theo bọn Dương Hiên ra ngoài dọn tuyết, Dương Hiên vốn không muốn để cô ấy làm những chuyện này, nhưng ngẫm lại dị năng cuồng bạo của người ta, thể lực khẳng định không kém, cho nên liền vui vẻ ha hả cùng nhau làm việc.

Mà Tống Đại, cô vẫn như cũ trông coi Sở Cảnh Hòa một tấc cũng không rời, nhàm chán liền ghé vào đầu giường, vừa xem tỉ vi vừa đùa bỡn ngón tay của anh, nhàn rỗi không có việc gì làm thì phun nước cho Tiểu Lục đã biến vàng sắp chết, tâm sự với anh đang ngủ say, nói một chút tình hình gần đây.

Hoắc Bình dọn tuyết xong trở về ra một thân mồ hôi, đi ngang qua cửa phòng số 09 mở rộng, nhìn Tống Đại ghé vào bên giường lôi kéo tay Sở Cảnh Hòa nói liên miên cằn nhằn, mặt mày thâm thúy cứng rắn hiện lên một tia hâm mộ. "Tiểu Đại." Sở Cảnh Hòa gợi lên nụ cười ôn hòa, chỉ vào Tiểu Lục trên tủ đầu giường: "Hoa rêu nở."

"Sở Cảnh Hòa?" Tống Đại lẩm bẩm nói, có hơi phân không rõ đến tột cùng là Sở Cảnh Hòa thật sự tỉnh, hay là cô quá khát vọng Sở Cảnh Hòa tỉnh lại mà mơ một giấc mộng chân thật.

Đêm khuya một tuần sau, Tống Đại ôm thắt lưng Sở Cảnh Hòa ngủ thật say, bỗng nhiên trước mắt có một tia ánh sáng nổi lên, cô mở mắt ra, sau khi thích ứng với ánh sáng đột nhiên xuất hiện, mới chậm rãi thấy rõ là một người tựa vào đầu giường, ngồi ở bên cạnh cô, đường cong khuôn mặt thanh hòa tao nhã ở trong lông ánh sáng mỏng bao phủ, giống như bị che một tầng sa mỏng, đẹp giống như một bộ bóng dáng không giống người thật.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất