Ngu Ngọc Trạch ôm Tuyết Đoàn đi ra, khuôn mặt tái nhợt nhẹ tựa vào cạnh cửa, mí mắt một mí dài mảnh khảnh lộ ra cảm giác lãnh diễm nồng đậm: "Sau khi cô đi, tòa nhà lại chấn động chút, xi măng chịu lực rơi xuống một khối, đập vào đầu anh ta, nhưng cũng không nghiêm trọng, không xuất huyết bên trong, chỉ là có chút chấn động não nhẹ, tôi nói có thể chữa khỏi cho anh ta, nhưng anh ta từ chối, nói không cần phiền toái tôi."
Sở Cảnh Hòa bất đắc dĩ giải thích: "Thật sự không cần, xi măng kia chỉ lớn bằng nắm tay, từ nơi cách đỉnh đầu anh không xa rơi xuống, chút cảm giác cũng không có, thân thể của anh anh rất rõ ràng, anh không muốn chuyện bé xé ra to làm cho em lo lắng."
"Vậy cũng không được, Ngu Ngọc Trạch cũng đã nói anh chấn động não nhẹ." Tống Đại mạnh mẽ kéo anh về nhà ấn ở trên giường, cũng nhét một túi nước nóng vào trong chăn của anh, ấn hai bên góc chăn: "Cứ nằm như vậy, không được nhúc nhích, không được giãy giụa, có nghe hay không?”
Sở Cảnh Hòa khẽ gật đầu, ý cười ở giữa mặt mày nhẹ nhàng lay động: "Được, anh liền nằm ở trên giường, không đi đâu, cũng không lộn xộn, vậy em đưa hạt giống trên bàn cho anh được không?”
"Đến lúc nào còn muốn trông rau?" Tống Đại thấp giọng nói, ngữ khí có hơi bất mãn.
Nhưng cô vẫn như cũ đứng dậy cầm lấy túi nhựa nhỏ chứa hạt giống trên bàn, bởi vì mặt trên không đánh dấu, cho nên Tống Đại có hơi tò mò hỏi: "Lần này lại là rau dưa gì?"
"Đầu không phải." Sở Cảnh Hòa vươn tay cầm lấy hạt giống, đặt ở trong tay anh có vết chai thật dày, khóe môi tươi cười thanh nhã phảng phất như một khối ôn ngọc: "Đây là Ngu Mỹ Nhân, đây là hồng sơn trà hoa, đây là đằng bản nguyệt quý, tử đằng hoa, hoa nhài cối xay gió còn có thiết tuyến liên."
Tống Đại nói: "ÐĐều là hoa à, em còn tưởng rằng ngươi lại muốn trông rau."
Mười phút sau, Trọng Khấu mặc quân áo vào, đi theo Bạch Diêu đến phòng y tế.
*
"Lại có việc?" Trọng Khấu hỏi.
Bọn họ bận rộn cả ngày, cho đến khi Trọng Khấu trở lại phòng số 01, Bạch Diêu vẫn đi theo phía sau Trọng Khấu như cái đuôi.
Trọng Khấu đi theo Mễ Lan, Phạm Thụy Dương cùng cứu chữa người bị thương, người bị thương bình thường chính bọn họ có thể tiến hành xử lý đơn giản, nghiêm trọng chút cần giao cho binh sĩ y tế.
Bạch Diêu bước lên, giọng nói vô cùng quan tâm: "Trọng Khấu... có phải cô lại bị thương không?”
Sở Cảnh Hòa: "Rau củ hôm nay đã trồng rồi, không cần trông mới nữa, nhưng trong phòng có thể tăng thêm một ít điểm xuyết khác, em cảm thấy thế nào?"
Binh lính y tế nói nhiều, cố định thạch cao cho tay trái Trọng Khấu: "Nửa tháng sau kiểm tra lại, nhớ chứ.”
"Vậy không trách được, bình thường sau khi gãy xương đều sẽ vì đau đớn không dám có động tác lớn, mà cô không cảm nhận được đau đớn, mà xương bả vai gãy xương rất nhỏ, những ngón tay này vẫn có thể động."
"Cho nên cô cần bảo vệ tốt thân thể của mình, nếu không phải bạn cô cẩn thận phát hiện, cô có thể vẫn luôn không biết thân thể xuất hiện vấn đề."
"Em gái à, gãy xương ba ngày chính mình không có phát hiện sao?"
"Ai?" Bạch Diêu hỏi.
Bạch Diêu đi theo phía sau cô ấy hỏi: "Có phải lần trước cô đi xem mưa đá khổng lồ làm bị thương không?”
"Hắn là vậy, thời gian cụ thể tôi không rõ lắm, lúc đó sự chú ý của tôi đều ở trên người cô ấy." Trọng Khấu thấp giọng thì thào.
Trọng Khấu gật gật đầu, rời khỏi phòng y tế.
Trọng Khấu tựa như không nghe được lời của cậu ấy, dùng giọng nói cực thấp lẩm bẩm: "Tôi cho rằng dị năng hệ phong yếu nhất, vì sao cô ấy có thể làm đến trình độ đó?"
"Hệ phong?" Bạch Diêu nghe được đôi câu vài lời, chậm rãi nói: "... Tống Đại sao?"
Trọng Khấu không để ý đến cậu ấy, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, sau khi trở lại phòng trực tiếp đóng cửa lại, cũng mặc kệ tâm tình Bạch Diêu bên ngoài.
*
Nửa đêm, Tuyết Đoàn giống như nổi điên nhảy lên nhảy xuống ở trong phòng, cho dù Ngu Ngọc Trạch cưng chiều nó, cũng khó tránh khỏi nổi giận.
"Mày không ngủ, còn không cho tao ngủ?" Ngu Ngọc Trạch khoác một chiếc áo khoác đứng dậy, muốn lấy thức ăn mèo cho nó, lúc này mới phát hiện thức ăn cho mèo đã ăn xong.
Tuyết Đoàn không ngừng kêu meo meo, làm một con mèo có tố chất, tiếng kêu của Tuyết Đoàn vừa mềm vừa ngọt, giọng cũng rất nhỏ, sẽ không ầm ï đến những người khác.
"Không cần kêu, ngày mai tao lại đi van cầu cô ấy được không?" Ngu Ngọc Trạch ôm Tuyết Đoàn.
"Hôm nay vốn muốn cứu chồng cô ấy, để cô ấy nợ tao một ân tình, như vậy tao đưa tay đòi cũng có thể đẹp mắt một chút, nhưng chồng cô ấy lại từ chối tao, ngày mai dùng phương pháp gì để cô ấy nợ tao ân tình đây?”
Tống Đại được Sở Cảnh Hòa ôm vào trong ngực, cánh tay kiên cố ôm chặt lưng mỏng của cô, một tay chống ở vách tường phía sau cô.
Ngu Ngọc Trạch bất đắc dĩ: "Được rồi, được rồi, tao hiện tại dẫn mày đi xem, nếu bọn họ ngủ thì chúng ta trở về được không?”
Không ngủ.
Phòng 09 còn sáng đèn, nhưng không phải đèn sợi đốt của tàu điện ngâm, mà là màu cam ấm áp vàng nhạt đậm, ánh sáng xuyên thấu qua rèm cửa sổ thuần trắng tràn ra bên ngoài.
Anh ta phủ thêm áo khoác màu đen, ôm Tuyết Đoàn, cầm đèn đi lại trong đêm tối, màu sắc thuần đen tôn lên khuôn mặt tái nhợt của anh ta không hề tỳ vết.
Ngu Ngọc Trạch đi tới trước cửa.
"Meo meo meo - - " Tuyết Đoàn ở trong lòng anh ấy vẫn kêu không ngừng.
Cô hơi di chuyển xuống, cắn nhẹ vào yết hầu không ngừng lăn lộn của anh.
Sở Cảnh Hòa khẽ cắn vành tai của cô, nụ hôn nhỏ vụn từ trán một đường xuống phía dưới, dần dần trở nên nóng bỏng, nhiệt độ phảng phất như bị một trận lửa lớn thiêu đốt, dưới ánh đèn ánh mắt thanh nhã của anh mờ mịt ra thần vận khác, yết hầu thở dốc lăn lộn đều tản ra lực hấp dẫn trí mạng.
Tống Đại giãy thoát thoát khỏi dây leo quấn ở trên người, cắn đứt dây leo nở rộ bên môi cô, quấn lấy cổ của hắn, hôn lên nước hoa thơm ngào ngạt bức người, tiếng nước làm dịu, thân thể Sở Cảnh Hòa trong nháy mắt căng thẳng, ngay cả dây leo triền miên ở trên thân thể bọn họ cũng chợt co rút nhanh, dây leo mềm mại run rẩy, sương sớm tưới vào trên người lẫn nhau.
Thiết Tuyến Liên bò đầy phòng, vào mùa không thuộc về nó nở ra hoa tím đậm như thác nước, dây leo tinh tế quấn lên cánh tay của cô, xúc cảm hơi lạnh mềm mại phảng phất như đang nhẹ nhàng l.i.ế.m láp mồ hôi mịn màng trên da thịt của cô, xem những thứ này coi là chất dinh dưỡng của mình liều mạng hấp thu, ở bên tóc mai của cô nở ra đóa hoa nồng đậm nhất, mùi thơm ngào ngạt mãnh liệt đến mức làm cho cô không thở nổi.
"A -- " Sở Cảnh Hòa nhất thời cắn cánh tay.
Dây leo cảm ứng được cảm xúc của chủ nhân giống như điên cuồng quấn lấy Tống Đại, dây leo mềm mại vòng quanh đầu ngón tay của cô, cuồng nhiệt quấn cô, cho dù bị động tác có hơi thô bạo của cô kéo đứt lá hoa, kéo đứt dây leo, cũng giống như điên cuồng quấn quít lấy.
Ngu Ngọc Trạch ngoài cửa đang chuẩn bị gõ cửa, nghe được một tiếng đè thấp lại mang theo sung sướng này, nhất thời biến sắc, ôm Tuyết Đoàn lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.