Mạt Thế: Bắt Đầu Trước Độn 10 Ức Vật Tư

Chương 15: Pháp Vương "mặt bài" bao

Chương 15: Pháp Vương "mặt bài" bao
"Trần đại ca, ta gọi Trần Tĩnh, chúng ta vẫn là người một nhà đấy. Nói không chừng, 500 năm trước vẫn là người một nhà."
Xem mặt thế giới, xấu người, lại còn bày đặt trà nghệ, người khác cũng lười uống.
Cái Trần Tĩnh này có một loại khí chất tiểu thư khuê các, dáng dấp cũng khá, miễn cưỡng đạt tới trình độ hoa khôi lớp.
Trần Lạc bĩu môi nói: "Không nói những cái này, đi nhanh lên, gặp phải zombie lại phiền phức."
Trần Tĩnh trong lòng tính toán, phải tăng cường hảo cảm với Trần Lạc này, có hai người đàn ông bảo vệ mình, mình mới có khả năng lớn nhất chờ đợi đến khi quốc gia cứu viện.
Mạt thế sơ kỳ, cơ bản mọi người đều ôm ảo tưởng, cho rằng tai nạn chỉ là tạm thời, nhưng càng chờ càng tuyệt vọng.
Trên đường, Trần Lạc gặp hai con zombie, trực tiếp dùng gậy điện giết chết, khiến Trần Tĩnh trong lòng vui mừng khôn xiết, gậy điện càng lợi hại, nàng càng an tâm.
Vào đến nhà, Trần Tĩnh nhìn cách bài trí trong nhà Trần Lạc, trong lòng kinh ngạc.
Vị trí, hoàn cảnh và độ lớn của căn biệt thự này rõ ràng không thể so sánh với căn biệt thự trước đó, nếu có thể đợi đến khi quốc gia cứu viện, lại "tóm" được Trần Lạc, chẳng phải nhất tiễn song điêu?
Hơn nữa Trần Lạc không phải lão già hom hem, cũng không phải hạng người vớ vẩn, so với mấy anh "tiểu thịt tươi" còn soái hơn nhiều.
Lúc này, bụng Tô Đại Trụ phát ra tiếng kêu kháng nghị.
Nếu tận thế là do một loại virus nào đó gây ra, thì nó vừa có thể biến người thành zombie, vừa có thể khiến người thức tỉnh dị năng, lại còn có thể thay đổi tố chất cơ thể.
Tô Đại Trụ thuộc trường hợp cơ thể bị cải tạo một lần, virus thật ra có ích lợi rất lớn đối với người sống sót.
Đại giới chính là nhu cầu năng lượng của cơ thể tăng lên.
Đáng thương Tô Đại Trụ buổi sáng ăn không nhiều, đến bây giờ gần chạng vạng tối mà chưa ăn gì, bụng đói kêu ục ục.
Ở căn biệt thự trước kia, thế mà chẳng có gì để ăn.
Vì chủ nhân căn biệt thự đó quanh năm không ở, làm sao có đồ ăn được.
Trần Tĩnh cũng ngẩng đầu, "ngượng ngùng" liếc nhìn Trần Lạc.
Trần Lạc nói: "Hai người đừng nóng vội, ta đi lấy đồ ăn."
Trần Lạc đi về phía tủ lạnh, ngoài ba lát bánh mì còn sót lại, toàn bộ đồ trong tủ lạnh đã được cất vào dị năng không gian.
Trần Lạc chia ba lát bánh mì thành hai phần, một phần một lát, một phần hai lát, nghĩ đến điều gì, trên mặt Trần Lạc lộ ra nụ cười xấu xa.
Cứ thế cho ngươi ăn, chẳng phải quá hời cho ngươi rồi sao?
Trần Lạc gọi Pháp Vương tới, đem lát bánh mì trong phần một lát kia cọ xát sâu vào mông Pháp Vương.
Pháp Vương tức muốn điên.
Trần Lạc cười hắc hắc không ngừng, cho ngươi thêm gia vị.
Đi tới trước mặt hai người, Trần Lạc vẻ mặt hối lỗi nói: "Ai, trong nhà chỉ còn mấy thứ này, hai người tạm dùng vậy."
Tô Đại Trụ ngập ngừng nói: "Trần ca, anh cứ giữ lấy mà ăn đi."
Trần Lạc hào phóng nói: "Không sao, tìm được cơ hội chúng ta đến siêu thị lấy chút đồ ăn là được."
Trần Lạc lại nói với Trần Tĩnh: "Cô là con gái, ăn ít thôi, chia cô một lát bánh mì chắc không quá đáng chứ?"
Với tính cách trà xanh của Trần Tĩnh, ngoài mặt tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy.
Trần Tĩnh trong lòng bất mãn, nhưng cảm thấy Trần Lạc nói cũng đúng, Tô Đại Trụ ăn no mới có sức tìm đồ ăn cho cô.
Tô Đại Trụ thật sự đói bụng, nuốt ngấu nghiến hai lát bánh mì hết veo, nhưng rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn.
Trần Tĩnh cũng không chịu thua kém, nhét trọn lát bánh mì vào miệng.
Biểu hiện của Trần Tĩnh đột nhiên hơi lạ, bánh mì này, mùi vị có gì đó không đúng?
Pháp Vương vẻ mặt kinh hoàng nhìn Trần Tĩnh, bánh mì dính mông ta mà ngươi cũng dám ăn?
Trong kho lạnh ta còn "ị" cả đống ấy.
Trần Lạc mặt mỉm cười, thần sắc như thường, thực ra trong lòng sướng muốn lật tung nóc nhà.
Được ăn mùi vị mông của Lôi Điện Pháp Vương, là vinh hạnh của ngươi đấy.
Nhìn Tô Đại Trụ thỉnh thoảng xoa bụng, Trần Lạc ý thức được, lâu dài mà cứ trêu chọc Trần Tĩnh thì sảng khoái đấy, nhưng Tô Đại Trụ cũng sẽ chịu tội theo.
Với tính cách của Tô Đại Trụ, nếu mình lấy được đồ ăn cho cậu ta, mà cậu ta vẫn chưa nhìn rõ bộ mặt thật của Trần Tĩnh, chắc chắn cậu ta sẽ chia sẻ cho cô ta.
Tuyệt đối không được, cho Trần Tĩnh ăn "mặt bài" bao của Pháp Vương, Trần Lạc đã xót của lắm rồi.
Phải nhanh chóng "chơi chết" Trần Tĩnh, bằng không nhiều chuyện cũng không tiện.
Trần Lạc phủi tay, ba người ngồi xuống ghế sofa.
Trần Lạc trầm giọng nói: "Không có thức ăn, nhất định phải mau chóng kiếm chút, tranh thủ lúc siêu thị ở cửa khu còn chưa có ai đến lấy, chúng ta phải lấy thật nhiều."
Tô Đại Trụ nói: "Trần ca, chúng ta đi ngay thôi, em yểm hộ anh, anh cứ yên tâm cầm gậy điện mà "điện", chỉ cần em không chết, zombie tuyệt đối không làm gì được anh."
Trần Lạc lắc đầu: "Cách này không được, gậy điện này sạc đầy điện cũng chỉ "điện" chết được bốn con zombie, mà bên siêu thị zombie đâu chỉ có thế, ta có cách hay hơn."
Trần Lạc chỉ Trần Tĩnh: "Cô em, cô dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, chắc là chạy nhanh lắm, cô đi dụ zombie đi, ta và Đại Trụ đi siêu thị lấy vật tư, sau đó về nhà tập hợp."
Trần Tĩnh trợn tròn mắt, bảo tôi đi dụ zombie?
Trần Tĩnh ấm ức nói: "Trần ca, em từ nhỏ thể nhược đa bệnh, chạy không nhanh đâu, chẳng phải anh bảo em đi chịu chết sao?"
Trần Lạc hừ một tiếng: "Vậy ta phụ trách dụ zombie, cô và Đại Trụ đi lấy vật tư được chưa?"
Trần Tĩnh vẫn không chịu, quá nguy hiểm.
Trần Tĩnh nức nở nói: "Trần ca, thật không phải em không muốn, từ sáng em chỉ ăn một lát bánh mì anh cho, em sợ không có sức, lại liên lụy các anh."
Trần Lạc bất mãn nói: "Vậy cô nói xem cô có thể làm gì? Chẳng lẽ việc gì cũng không làm, chỉ để ta và Đại Trụ mạo hiểm, còn cô thì ngồi mát ăn bát vàng hả?"
Trần Tĩnh hoàn toàn không ngờ Trần Lạc lại chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, không có chút khí khái nam nhi nào, lẽ ra không nên chiếu cố phụ nữ sao?
Lại còn bắt mình cùng hành động.
Trần Tĩnh chỉ có thể đáng thương nhìn Tô Đại Trụ, hy vọng cậu ta nói giúp mình vài câu.
Trần Lạc không cho cô cơ hội, hắng giọng một cái: "Từ sáng ta chưa uống giọt nước nào, cổ họng khô khốc, cũng tại ta, trong nhà không chuẩn bị chút nước khoáng nào, mà nước máy thì không biết có bị ô nhiễm không."
"Hay là, Trần Tĩnh cô thử giúp ta xem? Cô thử đi, ta sẽ không bắt cô đi nữa."
Trần Tĩnh tức giận, đây là việc một người đàn ông nên làm sao?
Bắt tôi làm vật thí nghiệm?
Cũng vì lo nước bị ô nhiễm, Trần Tĩnh cũng không dám uống, Tô Đại Trụ cứ ở bên cạnh, cô còn chẳng dám uống chai "Oa ha ha" trong túi, sợ Tô Đại Trụ đòi.
Sao tôi nhất định phải làm gì đó?
Nếu tôi làm được, còn cần các người làm gì?
Trần Tĩnh nhỏ giọng nói: "Em có thể giúp các anh giặt quần áo, chăm sóc cuộc sống của các anh, Trần ca anh đừng làm khó em nữa mà."
Đúng lúc, Trần Tĩnh liếc thấy Pháp Vương, lập tức vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: "Đúng rồi, chúng ta có thể cho nó thử xem nước máy có uống được không."
Pháp Vương ngơ ngác nhìn Trần Tĩnh.
Dù ta không phải người, nhưng ngươi đúng là đồ chó mà.
Bảo ta làm thí nghiệm?
Mẹ nó, ta muốn cắn ngươi.
Pháp Vương giận dữ lao vào Trần Tĩnh... và cái túi đeo sau lưng cô.
Trần Tĩnh sợ hãi thét lên không ngừng, ôm chặt túi, đồ trong túi lộ ra, chân tướng của cô ta cũng bị phơi bày.
Pháp Vương sủa gâu gâu ra hiệu với Trần Lạc.
Mắt Trần Lạc sáng lên.
"Có gì hay thế, cho ta xem nào."
Trần Tĩnh một mình đấu sao lại một người một chó liên thủ?
Trần Lạc mạnh tay mở ba lô của Trần Tĩnh.
Ghê thật, bên trong không ít đồ ăn đấy.
Một túi to hạt thịt bò, hai thanh sô cô la, một gói khoai tây chiên, mười cái bánh Tiểu Quả đông lạnh, cùng hai chai "Oa ha ha"...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất