Mạt Thế: Bắt Đầu Trước Độn 10 Ức Vật Tư

Chương 23: Nhu cầu cấp bách về một người hầu gái

Chương 23: Nhu cầu cấp bách về một người hầu gái
Thời điểm mạt thế bộc phát, cũng không lâu lắm, tín hiệu cũng vì một nguyên nhân khó hiểu mà bị cắt đứt.
Nguồn nước thời điểm đó liền bị ô nhiễm, những người có tâm lớn, hoặc là những người sống sót đang khát khô cả họng đều uống nó.
Nhẹ thì bụng đau quằn quại, nặng thì sốt cao hôn mê, dẫn đến tử vong.
Về sau, thể chất của người sống sót chậm rãi mạnh lên, có thể uống nguồn nước bị ô nhiễm, thế nhưng mà những nguồn nước này không biết đã bị bao nhiêu tử thi, sinh vật biến dị ngâm qua, chỉ suy nghĩ một chút thôi đã thấy buồn nôn.
Thế nhưng mà không uống thì ngươi lại có thể làm sao được chứ?
Đồng thời, những nguồn nước này còn ức chế sự phát triển sức mạnh của dị năng giả.
Vào chạng vạng tối ngày thứ hai của mạt thế, một phần khu vực bắt đầu cắt điện, sau đó bắt đầu không ngừng lan tràn ra.
Tháng sáu là mùa hè, khí trời nóng bức, hoa quả, rau củ, các loại thịt, tốc độ biến chất hư thối tăng nhanh, hoa quả rau củ còn đỡ một chút, thịt thì nhiều nhất hai ba ngày liền không thể ăn được nữa.
Tối đa là một tháng, người sống sót chỉ có thể lấy đủ loại đồ ăn vặt, đồ ăn nhanh đóng gói sẵn để lót dạ, còn việc được ăn một miếng đồ ăn thơm ngào ngạt, đã trở thành một thứ xa xỉ lớn nhất.
Có cái để ăn đã là không tệ rồi, những kẻ nhát gan, không có thực lực, căn bản là không có gì để ăn, hoặc là chết trên đường đi tìm đồ ăn.
Nhưng mà những điều này thì có liên quan gì đến Trần Lạc đâu.
Pháp Vương đang nghĩ, ta hôm nay nên ăn thịt kho tàu đây, hay là ăn sườn xào chua ngọt nhỉ?
Ngày nào cũng ăn, bữa nào cũng ăn, có chút chán ghét rồi, hôm nay đổi khẩu vị, ăn chút gì đó thanh đạm thôi.
Trong phòng khách, kéo rèm cửa lại, Trần Lạc cùng Tô Đại Trụ dùng chiếc Tivi LCD to lớn trong phòng khách làm màn hình, chơi trò chơi PSP.
Cuộc sống buồn bực ngán ngẩm này, ăn xong rồi chơi, chơi xong rồi lại ăn, ăn xong rồi lại ngủ.
Cả ngày chỉ ngồi ăn rồi chờ chết, mê muội mất cả ý chí chiến đấu.
Nhưng bây giờ đang là tận thế, ta lại không có ý nghĩ cứu vớt thế giới này.
Giơ tay lấy lon coca-cola ướp lạnh bên cạnh, Trần Lạc thở dài, loại cuộc sống này, ta cũng không nghĩ tới.
Nhưng ta có thể làm sao được chứ? Ta cũng cực kỳ tuyệt vọng đấy chứ.
Liếc mắt nhìn Pháp Vương đang ở sau lưng, đôi mắt của nó gắt gao nhìn chằm chằm vào ti vi, Trần Lạc nói: "Đi tìm Zombie luyện tay một chút đi, thử nắm vững kỹ năng mới đi."
Pháp Vương vào hôm qua đã thăng cấp lên cấp 2, dị năng lực lượng trong cơ thể tăng lên không ít, có thể sử dụng kỹ năng hệ Lôi điện của hắn.
Nhưng mà, những kỹ năng này không phải nói tấn cấp là có thể nắm vững được ngay, mà phải tự mình lĩnh ngộ.
Trần Lạc chỉ biết kỹ năng hệ không gian, còn các hệ khác thì lực bất tòng tâm, việc này chỉ có thể dựa vào bản thân Pháp Vương thôi.
Ma luyện trong chiến đấu là biện pháp nhanh chóng nhất.
Pháp Vương gian nan dời ánh mắt khỏi chiếc Tivi LCD trước mắt, cái trò chơi này xem ra thật là hay ho.
Không cho chó chơi game thì coi như xong, ngay cả nhìn cũng không cho nhìn nữa.
Trần Lạc trong lòng cười thầm, Pháp Vương cực kỳ giống bản thân khi còn bé mang theo máy GBA đến trường học, xung quanh thì vây quanh một đám bạn học, nhìn mình chơi.
Nhưng ta là vì tốt cho ngươi thôi, chó không mài thì không nên người.
Tô Đại Trụ vào hôm qua cũng đã tấn cấp lên cấp 2, hắn và Pháp Vương có một chút chênh lệch, nhưng ở giai đoạn đầu, tốc độ thăng cấp của hắn rất nhanh, điểm khác biệt đó cũng không rõ ràng lắm.
Tô Đại Trụ thì khác, hắn là dị năng giả hệ cường hóa thân thể, không có kỹ năng gì để nắm vững cả, thăng cấp chính là nhục thể trở nên mạnh mẽ hơn, lực lượng trở nên lớn hơn, cái mà hắn cần chỉ là kinh nghiệm chiến đấu.
Nhưng mà Zombie bên ngoài, hiện tại chỉ là cấp thấp nhất, cùng bọn chúng chơi thì không ma luyện được cái gì cả.
Thấy Pháp Vương đứng thẳng người lên, tự mình mở cửa, chuẩn bị lên đường, Trần Lạc nhớ ra cái gì đó, vội vàng nói.
"Chờ một chút."
Pháp Vương quay đầu nhìn Trần Lạc, lẽ nào anh ta quan tâm mình lắm sao, vẫn lo lắng cho sự an toàn của mình, nên chuyên môn dặn dò thêm một lần?
Chỉ nghe Trần Lạc nói: "Ta đã đóng gói xong hai túi rác rồi, ngươi tiện đường đem bọn chúng vứt tới đống rác đi."
Pháp Vương: ! ! !
Ngươi không coi chó ra gì đúng không?
Nhìn theo Pháp Vương rời đi, Trần Lạc lắc đầu: "Quá không cho người ta bớt lo, lúc nào thì có thể tự mình quét dọn rác rưởi, vứt rác rưởi, ngươi mới là một con cẩu cẩu trưởng thành."
"Ta không phân phó thì cũng không biết tự mình chủ động làm, haizz."
Tô Đại Trụ ở một bên cười nhạo, thương thay cho Pháp Vương.
Trần Lạc nói: "Đừng quản nó, chúng ta tiếp tục chơi thôi."
Sáu giờ rưỡi tối, đến giờ ăn tối rồi.
Trần Lạc cũng rất ưu sầu, ngày nào cũng ăn thịt cá, như thế này cũng không ổn a, dạ dày có chút không thoải mái.
Trần Lạc khi mới vừa trọng sinh thì thật sự là bị thèm thuồng quá lâu, cái gì cũng không muốn ăn, chỉ muốn ăn thịt.
Điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là món gà rán nguyên thùng đầy mỡ cùng với vịt quay Bắc Kinh.
Mấy món mỹ thực đặt sẵn, cũng toàn bộ đều là món ngon thịt thà.
Thức ăn thanh đạm cũng có, nhưng toàn là súp lơ luộc, bánh bao chấm đồ ăn, cà tím xào dầu.
Đơn giản như rau xanh xào, hoặc là canh rau trứng, thì lại không có một món nào cả.
Ai mà chịu nổi chứ, Trần Lạc rất là hối hận, mình đã tính sai rồi.
Nguyên liệu nấu ăn, Trần Lạc thì có rất nhiều, mười đời cũng ăn không hết, tài liệu học tập cũng có, video dạy nấu nướng cũng nhiều vô kể.
Nhưng chỉ xem video thôi là có thể nấu ăn ngon được sao, nếu vậy thì người người đã là đầu bếp cả rồi.
Trần Lạc hiện tại không muốn ăn cái gì cả, chỉ muốn uống một bát canh thôi.
Nhưng mà lại không có ai nấu cho.
Đến việc vứt rác rưởi cũng phải dựa vào Pháp Vương, dựa vào Trần Lạc tự làm thì là điều không thể nào.
Pháp Vương quá ngu ngốc, rất nhiều việc nó đều không biết làm, Trần Lạc vô cùng cần một người hầu gái, để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của mình.
Để có thể sống cái kiểu áo đến thì đưa tay cơm đến há miệng, cái việc rửa chén lê đất giặt quần áo, thu dọn việc nhà thì cần phải có người làm.
Trần Lạc nghĩ ngay đến Mã Ngọc, kỹ năng nấu nướng của cô ấy vô cùng kinh người.
Nếu có cô ấy, thì bản thân mình muốn ăn cái gì thì có cái đó để ăn, ăn xong rồi cô ấy có thể giúp mình rửa chén.
Trần Lạc cảm thấy tính cách của cô ấy rất tốt, nhìn xem cũng thấy xinh xắn nữa.
Trước mạt thế, Trần Lạc đã có ý nghĩ này rồi.
Trần Lạc cũng không biết cô ấy còn sống hay không, vốn dĩ anh tính là nếu cô ấy còn sống, thì cũng phải để cho cô ấy đói bụng mấy ngày, tiện thể quản giáo cô ấy, nhưng bây giờ, ngược lại chính Trần Lạc, cái tên bệnh nhân ung thư lười biếng này, vô cùng cần một người bảo mẫu.
Nhìn Pháp Vương không ngừng bị sai bảo, Trần Lạc trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, phải giải phóng cho Pháp Vương thôi.
Thời điểm Mã Ngọc đến nhà Trần Lạc dạy anh kỹ năng nấu nướng, Trần Lạc đã từng chuyên môn đưa cô ấy về nhà một lần.
Nơi cô ấy ở hiện tại, chính là khu ký túc xá của nhân viên một khách sạn năm sao, cách nhà Trần Lạc không xa, Mã Ngọc là một đầu bếp ở trong đó.
Được Trần Lạc trả lương cao để đến làm thêm, truyền thụ kỹ năng nấu nướng cho anh.
Nếu như Mã Ngọc ở quá xa, hoặc là ở trong khu náo nhiệt, Trần Lạc sẽ trực tiếp từ bỏ ý nghĩ này, trên đời này đâu phải chỉ có một mình Mã Ngọc đâu.
Trần Lạc nghĩ đi nghĩ lại, để chắc chắn hơn, ngày mai ta có thể thăng cấp lên dị năng giả cấp 3 rồi, ngày kia sẽ đi thăm xem Mã Ngọc thế nào.
Nếu không được, thì lại tìm kiếm những ứng cử viên khác vậy.
Trần Lạc thở dài, tối nay chấp nhận vậy, uống chút canh bí đao hầm xương vậy...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất