Chương 27: Điều may mắn nhất
Mã Ngọc kể lại mọi chuyện, khiến Tô Đại Trụ vô cùng tức giận.
Hắn ghét nhất những kẻ vong ân bội nghĩa.
Người ta cứu ngươi, ngược lại muốn đẩy người vào chỗ chết.
Đây có phải là việc mà một con người có thể làm không?
Tô Đại Trụ không kìm được, tiến lên, mỗi người tặng cho một cái tát như trời giáng.
Lâm Y Nhi cũng không thoát khỏi.
Tô Đại Trụ ra tay mạnh đến nỗi khiến bọn họ hoa mắt chóng mặt.
Lý Lâm tức giận nói: "Ngươi..."
Nhưng cuối cùng vẫn không dám buông lời đe dọa, cảnh tượng hai người kia ngược sát zombie, hắn vừa nãy đã tận mắt chứng kiến.
Những kẻ kia ôm mặt, giận mà không dám nói gì.
Lâm Y Nhi cúi gằm mặt, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Lưu Văn Bác thì há hốc mồm, các ngươi to gan thật đấy, không sợ bọn họ trả thù sao?
Những người này đều không hề đơn giản, quan hệ và bối cảnh vô cùng thâm hậu.
Mấy người đưa ra điều kiện mà Trần Lạc chỉ khịt mũi coi thường.
Mạt thế rồi, tiền còn có ích gì nữa?
Đến giấy vệ sinh để mà chùi đít cũng không có.
Sống trong mộng à, hai mươi vạn mỗi tháng?
Mẹ kiếp, khinh người quá đáng!
Về phần Lâm Y Nhi, cái loại đại minh tinh này, sau tận thế, thảm nhất chính là bọn họ, nhan sắc thì có, lại còn mang cái hào quang minh tinh kia.
Vô số bàn tay tội ác vươn về phía các nàng, sống không bằng chết.
Mã Ngọc tức muốn chết, nếu không phải Trần Lạc, nàng đã chết rồi, nên không nhịn được mà tát cho Lý Lâm mấy cái, Lâm Y Nhi là đối tượng được "chăm sóc" đặc biệt.
Mã Ngọc sức yếu, mấy cái tát chẳng vang dội gì.
Tính sát thương không cao, nhưng tính sỉ nhục thì cực mạnh.
Lý Lâm cố nén lửa giận, khép nép nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi cũng giúp bạn ngươi xả giận rồi, đúng là chúng ta không phải, chỉ cần có thể đưa chúng ta đến nơi an toàn, bất kể điều kiện gì, ngươi cứ việc nói."
Trần Lạc luôn tuân thủ một nguyên tắc, chỉ cần ngươi là kẻ địch của ta, phàm là có cơ hội giết chết các ngươi, tuyệt đối không buông tha.
Những kẻ này, đã bị Trần Lạc tuyên án tử hình.
Còn cái hào quang phú hào, minh tinh, xì, có ích lợi gì?
Trần Lạc sợ hù dọa nữ đầu bếp ngự dụng của mình, giả vờ ra ngoài tìm dây thừng, lúc trở về thì lấy dây thừng từ trong không gian dị năng ra.
"Này, ta cũng không giết các ngươi, trói lại thôi, sống chết thế nào, phó thác cho trời."
Lý Lâm giận dữ: "Ngươi làm thế này khác gì giết chúng ta, trong mắt ngươi còn có vương pháp không?"
Tô Đại Trụ cười lạnh lùng: "Vậy lúc ngươi ném cô ấy ra ngoài, có nghĩ đến điều này không?"
Vốn còn hơi áy náy, Mã Ngọc lập tức lạnh mặt, nhưng nhỏ giọng nói với Trần Lạc: "Trần Lạc, cảm ơn anh, nhưng thôi đi, giết bọn họ, anh cũng sẽ gặp rắc rối."
Trong thâm tâm Mã Ngọc, vẫn không cho rằng trật tự đã sụp đổ.
Trần Lạc cười nhạt: "Cô cứu họ, họ lại muốn hại cô, tôi chắc chắn không cứu họ, cô nghĩ họ có ghi hận trong lòng không?"
"Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, yên tâm đi, tôi biết rõ phải làm gì."
Lý Lâm và đồng bọn không thể khoanh tay chịu chết, nhìn cây côn sắt dính đầy máu me trong tay Tô Đại Trụ, căn bản không có chút can đảm nào để tiến lên chống cự.
Chỉ còn cách bỏ chạy tán loạn như chim vỡ tổ.
Trần Lạc rút gậy điện ra, cho mỗi kẻ muốn bỏ trốn một nhát.
Tiếng thét chói tai vang lên.
Tô Đại Trụ tiến lên, bắt đầu trói chặt bọn chúng.
Điều Trần Lạc không ngờ là, Lâm Y Nhi lại quỳ xuống, bò tới, mắt rưng rưng, tiến lên định cởi quần Trần Lạc.
"Cứu tôi đi, tôi cái gì cũng nguyện ý."
Lâm Y Nhi quyết định bán rẻ nhan sắc, dù có nhiều người nhìn như vậy, nhưng trải qua cảnh tượng hoành tráng kia, Lâm Y Nhi chẳng hề bối rối.
Danh tiếng của ả cũng chẳng còn gì, hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ gì, sau này có thể giải thích, tất cả đều là chuyện xấu.
Trần Lạc giật mình, cô nàng này, không nói không rằng đã định cởi quần người ta?
Trần Lạc lạnh lùng nói: "Cút, tôi thấy bẩn."
Lâm Y Nhi đáng thương nói: "Mấy ngày chưa tắm giặt, bẩn một chút là không tránh khỏi, anh có thể giúp tôi giặt sạch mà."
Lưu Văn Bác đứng bên cạnh nhìn mà ghen tị đến cực điểm, trong lòng điên cuồng gào thét, có gì thì hướng tôi mà đến này, tôi không chê bẩn, đây chính là đại minh tinh đấy!
Cái thứ bẩn này, hắn rửa không sạch.
Trần Lạc trực tiếp nhét một chiếc khăn lau thối vào miệng ả.
Trần Lạc nói: "Đi thôi, để cho bọn chúng tự sinh tự diệt."
Trần Lạc sẽ không để lại những mối nguy hiểm như vậy, nhưng giết chúng trước mặt Mã Ngọc, lại sợ dọa cô ấy.
Trần Lạc dẫn Mã Ngọc xuống lầu, chuẩn bị trở về, xem như hai nhiệm vụ đã hoàn thành viên mãn.
Trong bóng tối, Trần Lạc ra lệnh cho Pháp Vương.
Pháp Vương hiểu ý, quay về lầu ba, dụ dỗ một ít zombie đến chỗ Lý Lâm và Lâm Y Nhi.
Lý Lâm và những người khác thấy zombie tấn công, trừ Lâm Y Nhi bị bịt miệng, tất cả đều thét lên.
Trần Lạc nhún vai: "Xem ra vận may của bọn họ không tốt lắm, nhanh vậy đã gặp zombie rồi."
Mã Ngọc thở dài: "Bọn họ bị zombie ăn thịt, không liên quan đến anh."
Lưu Văn Bác há hốc miệng: "Đại ca, tôi muốn đi theo anh."
Có được một chỗ dựa như anh, giết zombie như uống nước, đi theo anh thì còn gì an toàn hơn.
Trần Lạc khẽ cười một tiếng, thẳng thừng từ chối: "Cậu nghĩ cậu có gì, đáng để tôi thu nhận?"
Lưu Văn Bác ấp úng không nói nên lời.
Trần Lạc đưa cây côn sắt của Tô Đại Trụ cho hắn: "Cầm lấy, ra đường giết mười con zombie, tôi sẽ cho cậu đi theo."
Lưu Văn Bác sợ hãi lắc đầu liên tục: "Không không không, tôi không dám."
Cho cơ hội mà không biết nắm bắt.
Lưu Văn Bác dẫn đường, Trần Lạc hứa sẽ cho hắn chút lợi lộc, đi đến một siêu thị nhỏ bên cạnh khách sạn.
Trần Lạc nhìn đồng hồ rồi nói: "Cho cậu ba phút tự do mua sắm, sau đó tôi hộ tống cậu về ký túc xá, coi như cảm ơn."
Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trần Lạc, Lưu Văn Bác cắn răng tiến vào siêu thị, cầm lấy túi nilon rồi điên cuồng nhét đồ vào.
Trần Lạc liếc nhìn siêu thị, một siêu thị nhỏ, chẳng có gì đáng giá.
Nhưng đến rồi thì cũng nên lấy chút gì đó, nếu không có cảm giác thiếu thiếu.
Trần Lạc đi đến quầy thuốc lá rượu, lấy đi mười mấy cây thuốc lá đắt tiền nhất.
Trong ba phút, Lưu Văn Bác nhét đầy sáu túi nilon lớn, tiết kiệm một chút thì cũng đủ hắn ăn cả tháng.
Nếu hắn có chút đảm lượng, vận may không tệ, thì có thể sống sót trong mạt thế.
Trong quá trình đó, Mã Ngọc luôn suy nghĩ, bản thân mình có giá trị gì?
Bạn bè? Đừng đùa, giao tình hai người không sâu, không đáng để Trần Lạc mạo hiểm như vậy.
Sắc đẹp? Không thể nào, người xinh đẹp hơn mình đầy ra, Lâm Y Nhi đấy, Trần Lạc còn chẳng thèm ngó.
Nhớ lại lúc dạy Trần Lạc kỹ năng nấu nướng, sau khi làm xong món ăn, Trần Lạc luôn ngấu nghiến nuốt trọn.
Có lẽ, đó mới là giá trị của mình.
Trần Lạc nhờ Tô Đại Trụ hộ tống Lưu Văn Bác về ký túc xá, rồi thản nhiên nói: "Chỗ tôi đang thiếu người hậu cần, không có ai nấu cơm, chứ để tôi rửa bát quét nhà thì tôi thà đi giết zombie còn hơn, vừa hay tôi nghĩ đến cô."
"Cô có nguyện ý về với tôi không? Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô, ăn uống cũng không bạc đãi."
"Nói câu tự đại một chút, gặp được tôi, đây là điều may mắn nhất trong đời cô."