Mạt Thế: Bắt Đầu Trước Độn 10 Ức Vật Tư

Chương 49: Ta nhường ngươi đạp, không nhường ngươi đánh

Chương 49: Ta nhường ngươi đạp, không nhường ngươi đánh
Cuối cùng cũng phải báo thù một cước này!
"Hắc hắc, Mễ Linh, ngươi đã đáp ứng rồi, đã chơi là phải chịu."
"Chơi xấu thì càng tốt, vậy thì coi như không chỉ đạp một cái, muốn phản kháng cũng không được."
Trần Lạc đè nén sự kích động trong lòng xuống, tằng hắng một tiếng: "Được rồi, nói đến đây thôi, chuyện mở rộng đội ngũ tạm thời không cần gấp."
"Mễ Linh, em theo anh vào phòng, anh có một số việc cần nói riêng với em."
"Ơ, ngay trước mặt mọi người, mình đạp Mễ Linh một cước có vẻ không thích hợp lắm thì phải?"
Đương nhiên là vào phòng rồi, tự mình hoàn thành lời hứa giữa hai người.
Mễ Lạp ngây ngô dốt nát, thật sự cho rằng Trần Lạc có chuyện gì muốn nói với Mễ Linh, Mã Ngọc thì đã liếc mắt một cách đầy thú vị, sau đó thu dọn bàn ăn.
Mễ Linh đầu tiên là ngẩn người ra một lúc, sau đó từ cổ trắng như tuyết bắt đầu ửng đỏ.
Thật sự phải bị hắn đạp một cái sao?
Nhưng mà mình đã đáp ứng rồi.
"Haizz, mình còn quá trẻ, bị Trần Lạc gài, không hoàn toàn chắc chắn, sao hắn lại thêm loại phần thưởng này vậy?"
Cắn răng, Mễ Linh vẫn đứng lên, đạp một cước thì đạp một cước, có gì to tát đâu?
Trần Lạc đi vào phòng của Mễ Linh trước, Mễ Linh chậm rãi bước theo sau.
Mễ Phạn lòng đầy tò mò cũng muốn đi theo, "Mình là mèo, nghe ngóng chút chuyện cũng hợp lý mà nhỉ?"
Nhưng lại bị Mễ Linh kéo ra một bên.
Trước kia Mễ Phạn không biết nói chuyện thì coi như xong, về sau nó cứ như cái loa phóng thanh, đi đâu cũng kể, hoặc là dùng chuyện này để chọc mình vào những thời điểm quan trọng thì sao?
Mễ Phạn tủi thân nhìn cánh cửa phòng đang đóng lại, "Trần Lạc vẫn tốt hơn."
Sau khi cửa phòng đóng lại, sắc mặt Mễ Linh không giấu được vẻ hồng hào.
Mễ Linh quay lưng về phía Trần Lạc, dùng một giọng điệu như thể không quan tâm nói: "Được rồi, muốn đạp thì đạp nhanh đi."
Trần Lạc kỳ quái nhìn Mễ Linh: "Em có phải có hiểu lầm gì về việc chổng mông lên không? Hay là học văn dốt?"
Mễ Linh đang đứng thẳng người kia mà, làm gì có chuyện chổng mông lên?
Gương mặt vốn đã ửng hồng của Mễ Linh lập tức đỏ bừng, chẳng khác nào quả táo đỏ.
"Trời ạ, xấu hổ quá!"
"Có cần thiết phải tỉ mỉ vậy không?"
Mễ Linh cáu giận nói: "Không phải sao? Em hơi không hiểu, sao anh lại thêm vụ đạp em một cước làm phần thưởng, rõ ràng là anh trêu em trước, chứ em có trêu anh đâu, em có đắc tội gì với anh à?"
"Hay là anh đổi một hình phạt khác đi, chỉ cần không quá đáng là được."
Đúng vậy, người bình thường cá cược với con gái, quá đáng lắm thì cũng chỉ hôn một cái, chứ ai lại đi đạp vào mông người ta?
Trần Lạc không thể nói là do thù kiếp trước, giờ tôi vẫn còn nhớ chứ?
Trần Lạc lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng hỏi vì sao, đã chơi là phải chịu, em chỉ cần nói là em có làm hay không thôi."
Trong lòng Mễ Linh vừa thẹn vừa giận, cái tên Trần Lạc này...
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Mễ Linh cắn răng nói: "Được, Mễ Linh ta nói là làm."
Mễ Linh vịn vào cánh cửa đối diện, dựa vào bức tường phía bên phải cuối giường, đường cong tuyệt đẹp hơi uốn lượn.
"Nhanh lên đi."
Trong lời Mễ Linh có chút run rẩy, thân thể cũng khẽ run theo, chuyện này đừng nói làm, đến nghĩ nàng cũng chưa từng nghĩ tới.
Thật sự có chút xấu hổ.
Trần Lạc bỗng cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, "Quá kích thích!"
"Mình lại sắp làm chuyện này với nữ chiến thần Linh Diễm Cơ của tương lai."
Khung cảnh tốt đẹp này thật khiến người ta không thể nhịn được.
Trần Lạc bỗng nhiên không nỡ đạp nữa.
Lằng nha lằng nhằng, Trần Lạc cởi giày ra.
Mễ Linh liếc trộm, thầm thở phào nhẹ nhõm, "Không mang giày thì chắc nhẹ hơn chút, Trần Lạc chắc sẽ không đạp mình mạnh tay đâu nhỉ?"
"Dám dùng sức, tôi khóc cho anh xem!"
Thực ra là Trần Lạc đang cố kéo dài thời gian.
Qua mười giây, Mễ Linh không kiên nhẫn được nữa: "Tôi đếm đến mười, anh mà không đạp, đừng trách tôi không giữ lời, là tự anh từ bỏ."
"Mười, chín, tám..."
Trần Lạc giơ chân lên, do dự mãi.
Đạp thì có thể rửa sạch nhục nhã ngay lập tức, nhưng mà, thù này có nhất thiết phải báo không?
Mình tìm Mễ Linh, có phải là chỉ để đạp nàng một cước thôi đâu?
Đạp thật thì có khác gì tự mình cô độc cả đời?
Mặc dù đạp cho một phát thì sướng thật, nhưng có khi mình lại ế chỏng gọng thì sao?
"Bốn, ba..."
Thời gian sắp hết rồi, Trần Lạc trong lòng quýnh lên, liền vung tay lên vỗ một cái.
"Bộp."
Cái xúc cảm này...
Mễ Linh khẽ kêu lên một tiếng, mặt đỏ như sắp nhỏ máu, quay đầu trừng mắt nhìn Trần Lạc.
"Tôi bảo anh đạp một cước, sao anh lại dùng tay đánh?"
Trần Lạc ngượng ngùng cười: "Thôi bỏ đi, hay là em cho anh bù một chân nhé?"
Chuyện này đổi ai cũng đủ để khiến người ta máu dồn lên não.
Mễ Linh như một con cọp cái xông vào Trần Lạc: "Tôi bóp chết anh!"
Mễ Linh ra sức véo vào cánh tay và bên hông của Trần Lạc.
Trần Lạc cố gắng phản kháng.
Ma sát, ma sát, cứ như bước chân của ác quỷ.
Trần Lạc vừa đau vừa khoái hoạt.
Đến khi cả hai thở hồng hộc, Mễ Linh mới buông Trần Lạc ra.
Mễ Linh hung ác nói: "Anh mà dám hé răng ra ngoài, tôi thật sự bóp chết anh!"
Nếu để Mễ Lạp hoặc Mễ Phạn biết, nàng thật sự không còn mặt mũi nào nữa.
Trần Lạc gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Mễ Linh không vội ra khỏi phòng, phải để cho sắc mặt trở lại bình thường đã.
Trần Lạc nói: "Buổi trưa hôm nay nhờ chị Ngọc làm mấy món em thích ăn, coi như chúc mừng em chính thức gia nhập đội ngũ của chúng ta."
Mễ Linh cảnh cáo: "Anh còn dám trêu em nữa, em trở mặt đấy!"
Trần Lạc cười đểu: "Còn trêu em nữa, tôi là chó."
Pháp Vương: "Anh có lịch sự không đấy?"
Sau khi Trần Lạc rời đi, Mễ Linh nằm trên giường, nhớ ra điều gì, nghi ngờ lẩm bẩm: "Ơ, anh ta có hỏi mình thích ăn gì đâu, chẳng lẽ Mễ Lạp nói cho anh ta biết?"
Trần Lạc đã bảo Mã Ngọc chuẩn bị bữa trưa từ rất sớm.
Bình thường chỉ có tám món, hôm nay có đến mười hai món, phần lớn là món Mễ Linh thích ăn, cũng là món Trần Lạc thích.
Nhìn cả bàn ăn đầy ắp thức ăn, Mễ Linh rất xúc động, nàng biết, nếu không có Trần Lạc, nếu như mạt thế này không được cải thiện, đời này, có lẽ nàng còn chẳng được ăn đến một nửa số món này.
Từ khi tan học về nhà, nàng lo lắng nhất là muội muội Mễ Lạp không được ăn ngon, bị đói, gặp nguy hiểm.
"Hóa ra, cuộc sống này nhất định là thiên đường, không chỉ được bảo vệ chu đáo, mà còn ngày ngày có thịt cá."
Nghĩ đến đây, Mễ Linh giơ cốc nước trong tay lên, đứng dậy, chân thành nói: "Thật sự cảm ơn anh, Trần Lạc, đã giúp em chăm sóc muội muội của em."
Trần Lạc cười nói: "Nên thế, nên thế."
Chẳng phải là nên thế sao?
Ăn cơm thôi!
Cũng giống như đối đãi với Mễ Lạp, Trần Lạc gắp một miếng thịt lớn bỏ vào miệng, Mễ Linh cũng bị lây, không còn rụt rè nữa.
Mễ Linh nhai nuốt miếng thịt thơm cay trong miệng, "Ô ô ô, miếng thịt này ngon quá đi!"
"Mình lại động lòng rồi, nhưng lần này mình sẽ không thất bại đâu!"
Sau khi ăn xong, Trần Lạc nhấp một ngụm trà, nói với Mễ Linh đang hài lòng thỏa ý: "Mễ Linh, Mễ Lạp, chỗ này không còn thích hợp làm nơi ở nữa rồi, sau này sẽ có những người sống sót khác đến đây, ít nhất mỗi ngày cũng có tám lượt, thật là phiền phức."
Những khu dân cư đông đúc như thế này, ai cũng biết là có nhiều đồ đạc, không lâu nữa sẽ có rất nhiều người đến lục lọi đồ đạc.
Chủ yếu nhất là địa hình không tốt, tầm nhìn không đủ rộng, nếu có lựa chọn thì tốt nhất là đừng ở nhà cao tầng.
"Buổi chiều thu dọn đồ đạc đi, không cần vội, có đồ gì thì cứ để vào không gian của anh, ngày mai chúng ta sẽ đi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất