Chương 43: Lưu Vũ Cường bị thương
Mấy người vừa nói vừa cười, Trương Hùng liền đứng đắn báo giá từng món đồ dùng cho người lớn. Đinh Thiến Thiến vừa ký vừa tính, cuối cùng đống đồ lớn này có giá 36500 tích phân. Ba người cùng Trương Hùng ra ngoài chuyển tích phân, chuyển xong thì đi tìm vật tư.
Hôm nay ba người không định đi xa, chỉ tìm các siêu thị lớn và cửa hàng vật dụng hàng ngày trong thành phố, nhưng tìm vài chỗ mà chẳng thu hoạch được gì.
Đinh Thiến Thiến thở dài, "Chúng ta tìm thêm một chỗ nữa thôi, nếu vẫn không được thì về, cứ đi mò mẫm thế này tốn xăng quá."
Hai người đàn ông không ý kiến, lại tìm một siêu thị. Ba người xuống xe, Tần Ngạo Đông trông xe, Đinh Thiến Thiến và Lưu Vũ Cường vào tìm.
Siêu thị này đã bị lục soát nhiều lần, ngoài mấy thùng giấy vụn thì chẳng còn gì trên kệ. Hai người không tìm lâu rồi trở lại xe. Khi ba người định rời đi, hai chiếc xe từ đằng xa lao tới, mười mấy người bước xuống bao vây họ.
Hai kẻ cầm đầu cầm súng. Một tên da đen cười nói: "Ồ, ba người này trông tươi tỉnh thế, quần áo lại sạch sẽ nữa, xem ra không thiếu vật tư rồi. Tất cả đứng im, tay để lên đầu, không thì súng này của tao nổ đấy."
Ba người nhìn nhau, chậm rãi đưa tay lên đầu.
Tên cầm đầu giơ súng lên trước mặt Đinh Thiến Thiến, một tay nâng cằm cô, "Mỹ nữ, có muốn theo ca không? Ca sẽ cho em ăn no mặc ấm."
Đinh Thiến Thiến khẽ cười, "Thật không? Nhưng em hiện tại đã ăn no mặc ấm rồi, chúng tôi không thiếu vật tư."
"À, vậy ba vị có thể cho anh em xem các người có những gì không?" Gã kia cười, tay từ cằm Đinh Thiến Thiến chuyển xuống eo cô.
Đinh Thiến Thiến cong môi cười với gã, bất ngờ dùng cùi chỏ thúc mạnh vào bụng hắn. Tần Ngạo Đông nhân cơ hội tung một cú đá vào đầu gã, khiến hắn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Một tên khác cầm súng bắn về phía Tần Ngạo Đông. Đinh Thiến Thiến giật mình, chưa kịp thốt ra lời thì Lưu Vũ Cường đã lao ra che chắn cho Tần Ngạo Đông. Một tiếng rên vang lên, viên đạn găm vào vai Lưu Vũ Cường. Tần Ngạo Đông và Đinh Thiến Thiến đồng thời rút súng bắn trả, một viên trúng đầu, một viên trúng ngực kẻ nổ súng.
Mười mấy tên tay cầm gậy sắt, dao dài dù nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn viên đạn, vội vã bỏ chạy về xe. Vài phút sau, trên mặt đất chỉ còn lại bảy tên bị bắn gục và một tên bị đá ngất.
Đinh Thiến Thiến nhanh chóng kết liễu những kẻ còn sống, nhặt súng trên mặt đất, lục soát tên cầm súng và tìm thấy một băng đạn trong túi hắn.
Tần Ngạo Đông lấy dây thừng trong xe trói tên bị đá ngất, lục soát hắn và tìm thêm một băng đạn nữa. Sau khi nhét tên đó vào thùng xe, ba người nhanh chóng lái xe đi, sợ những tên chạy thoát sẽ quay lại.
Trên xe, Đinh Thiến Thiến lấy một cuộn vải từ túi đeo lưng, "Cường ca, em băng bó vết thương cho anh trước, về căn cứ rồi tính tiếp."
Trời rất lạnh, cởi một tay áo ra cũng thấy lạnh như ngâm mình trong băng vậy. Đinh Thiến Thiến nhanh chóng băng bó vết thương cho anh, rồi giúp anh mặc áo vào.
Lưu Vũ Cường cười trêu, "Lão muội, trước mặt đàn ông mà em dám cởi áo cho anh, gan lớn thật đấy!"
Đinh Thiến Thiến lườm anh, "Bị thương còn chưa đủ à? Cường ca, cảm ơn anh!"
Lưu Vũ Cường biết cô cảm ơn vì anh đã đỡ đạn cho Tần Ngạo Đông, "Cảm ơn cái rắm, người yêu của em cũng là anh em của tao. A Đông, mày trói thằng kia để làm gì?"
Tần Ngạo Đông nhìn hai người ở ghế sau qua gương chiếu hậu, "Cường ca, anh không thể chịu viên đạn này uổng phí được, chúng ta không thể bỏ qua chuyện này. Thiến Thiến, đến đoạn đường nhỏ gần căn cứ thì em đổi lái, anh sẽ thẩm vấn thằng kia ở đó. Em đưa Cường ca về căn cứ trước đi, ở đó chắc chắn có bác sĩ, thẩm vấn xong anh tự về."
Đinh Thiến Thiến đồng ý. Khu vực quanh căn cứ toàn đất trống, hầu như không có ai, cũng không sợ Tần Ngạo Đông gặp nguy hiểm. Lưu Vũ Cường đau vai đến mức tê rần cả người, "Đừng mà, vết thương của tao cũng không kém mấy phút đâu, chúng ta cùng đi đi."
Tần Ngạo Đông không đồng ý, "Không được, Cường ca, anh phải đi chữa trị vết thương nhanh lên."
Xe dừng lại ở đoạn đường nhỏ mà Tần Ngạo Đông nói. Tần Ngạo Đông lôi tên kia ra khỏi xe, hắn đã tỉnh. Lưu Vũ Cường cũng xuống xe, nhất quyết không để Tần Ngạo Đông ở lại một mình.
Đinh Thiến Thiến thấy anh kiên quyết thì không khuyên nữa, "Vậy A Đông, chúng ta làm nhanh rồi về."
Tần Ngạo Đông gật đầu, rút con dao găm ra khua trước mặt tên kia, "Nói đi, chúng mày là ai?"
Tên kia nhìn thấy dao thì rụt người lại, "Đại ca, em sai rồi, em không nên có ý đồ xấu với các anh, chỉ cần anh thả em, em nguyện ý cho các anh lương thực và vật tư."
Tần Ngạo Đông không nói nhiều, đâm một nhát vào đùi hắn, "Chúng mày là người của bang phái nào? Nếu mày muốn xem bản thân chảy máu đến chết thì cứ việc không nói."
Tên kia đau đớn rú lên, run rẩy, "Em nói, em nói, chúng em là Thanh Bang."
Đinh Thiến Thiến đạp một chân vào đùi bị Tần Ngạo Đông đâm, "Đừng có khai nhỏ giọt như kem đánh răng thế, chúng mày có bao nhiêu người, ở đâu, bình thường có bao nhiêu người đi cướp bóc?"
Thanh Bang, hai người đã nghe đến ở kiếp trước, thậm chí còn bị chúng cướp, đây là thù cũ hận mới.
Không đến mười phút, ba người lại lên xe. Trên đường về căn cứ, họ tìm Trương Hùng hỏi về phòng y tế. Bên trong căn cứ có một bệnh viện nhỏ, nếu không có người chỉ đường thì khó mà tìm được.
Trương Hùng không nói nhiều, "A Đông xuống đây, để anh lái xe."
Đến bệnh viện, Lưu Vũ Cường được đưa vào phòng phẫu thuật. Trương Hùng lúc này mới hỏi: "Hôm nay chuyện gì xảy ra vậy? Các cậu mang cả thương về, thật là bất ngờ."
Trên mặt Tần Ngạo Đông thoáng qua một tia tàn nhẫn, "Sơ suất thôi, hôm nay bọn em khinh địch. Bọn chúng xuất hiện quá nhanh, lại đông người nữa, Cường ca đỡ đạn cho em."
Đinh Thiến Thiến đi nộp trước 5000 tích phân viện phí. Ca phẫu thuật kéo dài một tiếng, Lưu Vũ Cường còn phải nằm viện một tuần. Tần Ngạo Đông muốn ở lại chăm sóc anh, nhưng Lưu Vũ Cường không cho, "Tao có phải là không tự lo được đâu, mày để Thiến Thiến ở nhà một mình có yên tâm không? Không sao đâu, mấy ngày nay hai đứa đừng ra ngoài, đợi tao xuất viện rồi cùng nhau hành động, đông người thì mạnh hơn."
Hai người đều biết Lưu Vũ Cường muốn đi tìm Thanh Bang tính sổ, Tần Ngạo Đông gật đầu đồng ý, "Được, anh mau dưỡng thương cho khỏe, đợi anh khỏe rồi cùng nhau báo thù."
Trương Hùng đứng bên cạnh nghe, không chen vào, cùng hai người trở lại cổng viện rồi mới nói một câu, "Cần gì cứ bảo anh."
Tần Ngạo Đông cười, "Được, hôm nay cảm ơn anh!"
Về đến nhà, Đinh Thiến Thiến mới thở phào nhẹ nhõm, "May mà Cường ca không sao, không ngờ bên trong lại có cả bệnh viện, em cứ tưởng chỉ có phòng khám thôi chứ."
Tần Ngạo Đông giải thích, "Khu dân cư này có hơn một vạn người lính, có một bệnh viện nhỏ cũng bình thường thôi. Mai em chăm sóc Cường ca, anh đi xem đường ở khu Thanh Bang trước."
Đinh Thiến Thiến lườm anh, "Hoặc là anh chăm sóc Cường ca, em đi dò đường, hoặc là cả hai cùng đi."
Tần Ngạo Đông biết cô bướng bỉnh nên không tranh cãi, "Được rồi, mai tính."
Sáng sớm hôm sau, hai người đến bệnh viện thăm Lưu Vũ Cường. Đinh Thiến Thiến có cảm giác như trước tận thế, bên ngoài khu dân cư người chết la liệt, cướp bóc, giết chóc diễn ra khắp nơi, còn bên trong căn cứ thì yên bình lạ thường.
Ở trong bệnh viện, Lưu Vũ Cường có vẻ thoải mái hơn ở nhà. Anh bảo tối qua đồ ăn cũng không tệ, có cơm trắng, rau xanh và cá. Rau xanh chắc là rau đông lạnh, thời tiết này chắc không trồng được, nhưng có cá thì hơi bất ngờ.
Lưu Vũ Cường không cần hai người chăm sóc, hai người trò chuyện với anh một lát rồi rời khỏi căn cứ...