Mạt Thế Cầu Sinh, Người Nghèo Chỉ Có Thể 0 Nguyên Mua

Chương 46: Tỷ thí

Chương 46: Tỷ thí
Trương Hùng khoác vai Tần Ngạo Đông cùng nhau tiến vào, "Thiến Thiến, mấy huynh đệ này của anh muốn tìm em luận bàn một chút, em chỉ điểm cho bọn họ đi! Về thân thủ của A Đông thì không cần suy nghĩ rồi, trừ phi bọn họ cùng xông lên may ra còn chống đỡ được."
Đinh Thiến Thiến buông bài trên tay xuống, "Được thôi! Chúng ta ra sân trong viện hay ra ngoài kia? Các huynh đệ phải thủ hạ lưu tình đấy nhé."
Trương Hùng nhìn xuống sân, một bên còn chất đống một ít vật dụng hàng ngày, "Ra bãi đất trống bên ngoài kia đi, không gian rộng để cho bọn họ có cơ hội trốn."
Đại Hổ cười hề hề nói: "Đại ca, có phải anh khinh thường thân thủ của huynh đệ quá rồi không?"
Trương Hùng vỗ bốp một cái lên đầu Đại Hổ, "Tự đại!"
Mọi người kéo nhau ra con đường bên phải khu nhà, bên này đều là phòng trống, trên đường cũng không có ai.
Đinh Thiến Thiến cười nói: "Ai lên trước đây?"
Đại Hổ vốn đã sớm muốn cùng Đinh Thiến Thiến tỷ thí một chút, Trương Hùng nói thân thủ Tần Ngạo Đông toàn lực ứng phó còn chưa chắc đã là đối thủ, mà mấy huynh đệ đều biết Trương Hùng mạnh đến mức nào, người mà Trương Hùng không tự tin bọn họ đương nhiên không dám khiêu chiến.
Đinh Thiến Thiến thấy Đại Hổ bước ra, trên mặt vẫn là nụ cười vô hại, nhưng trong lòng cũng không dám sơ ý.
"Bắt đầu nhé!" Đinh Thiến Thiến vừa nói xong liền lao về phía Đại Hổ, ra chiêu nhanh, chuẩn, hiểm, nhưng khi nắm đấm đến gần vai Đại Hổ thì cô đã giảm bớt lực đi nhiều, không thể thật sự làm người ta bị thương được.
Đại Hổ cảm thấy lực ở vai không lớn, hắn nghĩ cô gái nhỏ bé này thì có bao nhiêu sức chứ.
Đại Hổ không được huấn luyện chuyên nghiệp, đánh nhau chỉ trông vào sức mạnh, hai người đánh nhau gần mười phút mà Đinh Thiến Thiến còn chưa chạm được vào người hắn, ngược lại hắn đã bị Đinh Thiến Thiến đánh trúng rất nhiều quyền, tuy rằng lực không lớn, nhưng cũng vẫn là bị đánh. Hắn càng vội thì càng lộ ra nhiều sơ hở, Đinh Thiến Thiến như mèo vờn chuột trêu chọc hắn một lúc, rồi bất ngờ lách mình ra sau lưng Đại Hổ, một tay giữ chặt vai hắn, tay kia thì ngón cái và ngón trỏ đã bóp chặt lấy cổ hắn. Một gã đàn ông vạm vỡ lại không thể thoát khỏi sự khống chế của Đinh Thiến Thiến.
Đại Hổ tức giận nhưng đành phải nhận thua, "Mỹ nữ quả thật lợi hại, nếu như cú đấm vừa rồi của cô mạnh thêm chút nữa thì tôi đã bị đánh gục rồi."
Đinh Thiến Thiến cười khẽ, nhìn bốn người còn lại một lượt, "Còn ai lên nữa không?"
Trương Hùng đá vào mông Đại Hổ một cái, "Mỹ nữ chỉ đang đùa với cậu thôi, nếu như cô ấy dồn toàn lực vào cú đấm đầu tiên thì cậu còn không có cơ hội ra tay đâu."
Đại Hổ há hốc mồm, "Á, không thể nào?"
Trương Hùng quay sang nói với bốn người còn lại, "Phương Tử với Lão Hắc cùng lên đi."
Phương Tử và Lão Hắc rất tin lời Trương Hùng, không chút nghi ngờ, Lão Hắc đưa tay ra hiệu mời Đinh Thiến Thiến, "Mỹ nữ, vậy bọn tôi xin được lĩnh giáo!"
Đinh Thiến Thiến mỉm cười, thân hình chợt lóe lên, đấm thẳng vào Lão Hắc, Lão Hắc đã đề phòng, nghiêng người né tránh. Nhưng Đinh Thiến Thiến lại đánh lạc hướng, bất ngờ quét chân về phía Phương Tử, Phương Tử mất thăng bằng, ngã xuống đất rồi lăn một vòng, bật người đứng dậy. Hai người cùng lúc tấn công Đinh Thiến Thiến, Đinh Thiến Thiến đỡ được một quyền của Lão Hắc, đồng thời đá chân vào đùi Phương Tử. Phương Tử kêu "Ngọa tào" một tiếng, vội vã ngửa người ra sau, suýt chút nữa thì không tránh kịp.
Cú đấm của Lão Hắc và Đinh Thiến Thiến vừa rồi là thật, khi hai nắm đấm chạm nhau, anh ta giật mình, sợ mình làm Đinh Thiến Thiến bị thương, muốn thu lực lại thì đã không kịp. Không ngờ rằng lực tay của Đinh Thiến Thiến lại mạnh đến vậy, Lão Hắc phải lùi lại mấy bước mới đứng vững được.
Trương Hùng giơ ngón cái lên với Tần Ngạo Đông, "Đệ muội thật là cường hãn."
Đợi Lão Hắc và Phương Tử đứng vững, Đinh Thiến Thiến mới bắt đầu tấn công trở lại, cô lao về phía Lão Hắc, tung thêm một quyền, vai Lão Hắc bị đánh trúng, nhưng Đinh Thiến Thiến đã kịp thu lại một nửa lực, chỉ như xoa nhẹ, sẽ không gây thương tích gì.
Khi Phương Tử tấn công Đinh Thiến Thiến thì cẩn thận hơn rất nhiều, sợ rằng sẽ bị cô đá cho phế mất chân. Đinh Thiến Thiến nghiêng người, túm lấy vai áo Phương Tử, dùng sức quăng khiến Phương Tử loạng choạng đụng vào Hắc Tử, hắn lại kêu "Ngọa tào" một tiếng.
Đinh Thiến Thiến dừng tay, "Còn tiếp tục không?"
Lão Hắc xua tay, "Mỹ nữ, cô mạnh quá, hai bọn tôi không phải là đối thủ của cô đâu, nếu cô dồn hết sức vào cú đấm cuối cùng thì chắc xương tôi gãy mất." Nói rồi anh ta chỉ vào vai bị đánh.
Đinh Thiến Thiến cười khiêm tốn, "Đâu có khoa trương như anh nói, thể lực của tôi không bằng các anh, đánh lâu lực sẽ không theo kịp đâu."
Trương Hùng lại vỗ tay mấy cái, "Đệ muội quá xuất sắc!"
Phương Tử cười lưu manh, "Mỹ nữ, chiêu thức của cô thâm hiểm quá, tôi mà chậm chân một chút là bị cô phế thật rồi."
Đại Hổ vẫn còn vẻ mặt không thể tin, "Vậy ra mỹ nữ, vừa nãy cô chỉ đang đùa với tôi thôi à, thảo nào tôi còn tưởng mình có thể đánh ngang ngửa với cô chứ."
Lưu Vũ Cường cũng giơ ngón cái lên với Đinh Thiến Thiến, "Ngầu!"
Trương Hùng hỏi hai người còn lại có muốn đấu thử không, hai người kia lắc đầu nguầy nguậy. Tôn Khải rụt cổ lại: "Đại ca, Hắc Tử là người lợi hại nhất trong năm anh em mình, anh ta còn không địch lại mỹ nữ, tụi em thì càng không phải đối thủ, thôi đừng mất mặt làm gì."
Trương Hùng đá vào mông hắn một cái, "Còn biết mất mặt cơ đấy, từ ngày mai mấy cậu phải dậy sớm hơn, đối luyện một tiếng mỗi sáng đi."
Mọi người cười ha ha rồi ai về chỗ nấy, Đinh Thiến Thiến đánh một trận xong người cũng không thấy lạnh nữa.
Về đến nhà, Lưu Vũ Cường lại bắt đầu luyện thương pháp, mấy ngày nay cứ rảnh là anh lại luyện, không cầu được như Tần Ngạo Đông hay Đinh Thiến Thiến vung tay là có thể bẻ gãy đầu người, nhưng ít ra cũng phải đánh trúng được bảy tám phần.
Buổi tối Đinh Thiến Thiến nấu cơm, từ khi chuyển vào căn cứ, ba người cứ hễ ở nhà là cùng nhau ăn cơm. Đinh Thiến Thiến làm cơm niêu, vừa đơn giản lại vừa tiện. Trên mặt gạo trải giò hun khói băm nhỏ, thêm rau xanh ngâm nở cùng với cà rốt thái hạt lựu, rồi rưới nước sốt đã pha chế lên, nấu chín là xong, không cần phải xào rau khác nữa.
Ăn cơm, Lưu Vũ Cường cảm thán, "Trong căn cứ này thật là tốt, nguyên liệu nấu ăn cũng phong phú, mấy ngày nằm viện tôi đã được ăn hai lần cá rồi, không biết cá ở đâu ra nữa!"
Tần Ngạo Đông nghe vậy bỗng nhiên nói, "Đúng đấy, hay là ngày mai chúng ta ra ngoài xem sao, biết đâu lại bắt được ít cá."
Đinh Thiến Thiến nghe vậy liền thấy hứng thú, "Bắt cá kiểu gì? Bên ngoài chắc băng dày lắm, đập không ra đâu!"
Tần Ngạo Đông cười cười, "Chẳng phải chúng ta có cưa máy sao? Dùng cưa máy cưa băng ra một cái lỗ lớn, rồi dùng lưới thử xem sao."
Lưu Vũ Cường ăn xong lại xới thêm một bát nữa, "Tay nghề nấu cơm của Thiến Thiến càng ngày càng ngon đấy! Các cậu đến cưa máy cũng có à? Chắc lưới đánh cá cũng có luôn chứ gì?"
Tần Ngạo Đông cười bí ẩn, "Trước kia tôi thích câu cá." Ý nói có lưới đánh cá cũng không có gì lạ.
Hôm sau, ba người từ sớm đã mang theo cưa máy và lưới đánh cá xuất phát. Họ đi về phía Nam Giao, trước tận thế ở đó có không ít ao cá, nhưng trải qua hai tháng lũ lụt, ao cá đã sớm không còn như cũ, bên trong còn cá hay không thì chưa biết.
Ao cá ở đây nối tiếp nhau, cả một vùng mặt băng trắng xóa, may mà nơi hoang vắng thế này không có người lạ nào đến.
Ba người chọn một cái ao, Tần Ngạo Đông giơ cưa máy lên bắt đầu cưa băng. Băng dày thật, phải cưa mất năm phút mới thông được. Hai mươi phút sau, họ cưa xong một cái lỗ vuông hai mét trên mặt băng, Đinh Thiến Thiến kéo lưới thả xuống, Tần Ngạo Đông cùng kéo lưới ra, Lưu Vũ Cường ném một ít vụn bánh mì vào lưới.
Nước không trong lắm, không nhìn rõ có cá hay không. Ba người đợi hơn mười phút rồi kéo lưới lên, mừng rỡ là thật sự có cá, hơn nữa còn khá nhiều. Họ đổ cá lên băng, rồi lại thả lưới xuống nước, Lưu Vũ Cường lại ném thêm vụn bánh mì vào.
Trong lúc chờ đợi, Đinh Thiến Thiến ra xe lấy hai cái thùng nhựa mang từ nhà đến để trên băng. Cá trên băng đã đông cứng, không còn cử động được nữa, cô nhanh chóng nhặt cá bỏ vào thùng. Vừa nhặt vừa đếm, mẻ lưới này được năm mươi sáu con lớn nhỏ. Cá lớn thì to bằng bàn tay, cá nhỏ cũng rộng bằng ba ngón tay...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất