Chương 52: Gặp gỡ Lý Manh
Ngày thứ hai, Ngạo Đông và Đinh Thiến Thiến tính ra ngoài xem náo nhiệt. Chắc chắn không phải tất cả người ở biệt thự Cảnh Sơn đều chuyển đến đây trong một ngày.
Đến bên ngoài hàng rào căn cứ, họ thấy Trương Hùng đang trò chuyện với ai đó. Hai người liền lại gần chào hỏi.
Trương Hùng thấy Tần Ngạo Đông và Đinh Thiến Thiến thì giới thiệu: "Ngạo Đông, đệ muội, vị này chắc hai người biết rồi, đại minh tinh Lâm Hữu Thiên, đóng vai nam chính trong phim 'Sinh tử luyến'."
Đinh Thiến Thiến nghe vậy mới nhận ra: "Ra là đại minh tinh Lâm Hữu Thiên à, vậy là anh cũng chuyển đến căn cứ này ở hả?"
Lâm Hữu Thiên thuộc tuýp thanh tú, nho nhã, tạo ấn tượng tốt ngay từ lần gặp đầu tiên. Dù chưa đến ba mươi tuổi nhưng anh đã rất nổi tiếng. Tuy nhiên, Đinh Thiến Thiến ít xem phim truyền hình và không phải fan cuồng nên không nhận ra.
Lâm Hữu Thiên cười ôn hòa: "Chào hai vị! Hai vị cũng ở trong căn cứ à? Sau này là hàng xóm, mong được chiếu cố."
Sau khi chào hỏi, Lâm Hữu Thiên cáo biệt: "Tôi vào trong thu xếp chút việc, có dịp gặp lại!"
Chờ Lâm Hữu Thiên đi rồi, Đinh Thiến Thiến mới cảm thán: "Quả nhiên đại minh tinh có khác, khí chất cao quý thật, đúng chuẩn vương tử."
Tần Ngạo Đông nghe vậy, mắt híp lại: "Vậy à? Vợ thích kiểu này à?"
"Đâu có!" Bản năng sinh tồn mách bảo, Đinh Thiến Thiến lập tức phản ứng, cô nhìn Tần Ngạo Đông với vẻ mặt khó tin: "Sao anh lại nghĩ thế? Chẳng lẽ anh không biết em thích kiểu đàn ông nào sao? Em chỉ thích anh thôi, chỉ một mình anh thôi đó!"
Trương Hùng đứng bên cạnh xem hai vợ chồng diễn kịch, cười ha ha, giơ ngón cái về phía Đinh Thiến Thiến: "Đệ muội, ghê đó! A Đông bị em nắm thóp rồi."
Tần Ngạo Đông cưng chiều xoa đầu cô: "Ừ, bị nắm chặt rồi."
Trương Hùng ghé sát lại nói nhỏ: "Đệ muội, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Cái 'vương tử' em vừa khen đó, ở khu biệt thự Cảnh Sơn nổi tiếng ăn chơi nhất đấy. Mấy cậu ấm kia chỉ nhiều bồ thôi, còn cậu này thì chơi cả nam lẫn nữ, lại còn thích kiểu SM nữa, hiểu không?"
Khóe miệng Đinh Thiến Thiến giật giật: "Ghê thiệt, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Nhìn thư sinh nho nhã thế kia... Trương ca, anh bảo căn cứ này chỉ còn hơn bảy mươi căn hộ trống, khu Cảnh Sơn có hơn một trăm hộ, chuyển hết vào đây thì làm sao đủ chỗ?"
Trương Hùng lại nói nhỏ: "Cái này thì anh nghe ngóng được rồi, nhưng chắc không phải cả trăm hộ chuyển vào đâu. Mấy nhà nào đầu óc còn tỉnh táo thì hôm kia đã đến căn cứ mua nhà rồi. Hôm qua có hơn chục hộ chuyển vào, chắc hai người cũng nghe thấy tiếng động rồi chứ? Một số nhà trữ lương ít, tiêu xài gần hết trong năm qua nên dĩ nhiên là không mua nổi. Hôm qua với hôm nay có nhiều người đến mua hơn, có nhà trữ nhiều thì mua luôn hai căn, thế là hết veo. Mấy căn hiện có bán hết từ chiều hôm qua rồi. Căn cứ đưa ra chính sách ưu tiên cho những người chưa mua được nhà, ai mua trước thì được ở trước. Chỗ mình, phía trước gần hàng rào có một rừng trúc nhỏ, căn cứ định chặt đi xây nhà song lập bốn tầng."
Tần Ngạo Đông hỏi: "Vậy sau này ai có tích phân thì cũng mua được nhà trong này à?"
Trương Hùng lắc đầu: "Làm gì có chuyện đó! Nghe nói khu rừng trúc đó dự kiến xây năm dãy nhà, khoảng một trăm căn song lập, diện tích lớn, chắc tầm hai trăm mét vuông. Xây thêm năm dãy chung cư nữa, khoảng ba trăm hai mươi căn, diện tích khoảng sáu mươi mét vuông. Mấy căn này chủ yếu dự trữ cho nhân tài có đóng góp cho căn cứ sau này. Những ai ở Cảnh Sơn mà không mua được nhà lần này thì căn cứ cho một lựa chọn, có thể mua trước, chờ xây xong rồi vào ở. Nhà song lập vẫn hai mươi vạn tích phân một căn, chung cư nhỏ tám vạn tích phân. Quyền ưu tiên mua này chỉ giới hạn trong ba ngày, hết ba ngày thì có tích phân cũng không mua được nhà trong này đâu."
"Thế này chả khác gì mua chung cư thời trước tận thế, nhà còn chưa xây đã bắt đầu mua bán sang tay." Đinh Thiến Thiến thầm mừng vì đã sớm mua được nhà trong căn cứ, "Trương ca, sao anh biết rõ thế, giỏi thật!"
Trương Hùng xua tay: "Hai người biết quan hệ của anh với nhà họ Cố mà? Cố Cẩn Ngọc, đại thiếu gia nhà họ Cố là em họ anh, mẹ Cố Cẩn Ngọc là chị ruột của mẹ anh. Lần này xây nhà trong căn cứ là Cố Cẩn Ngọc phụ trách đó. Việc mua nhà của hai người cũng là nhờ Cố Cẩn Ngọc giúp đỡ, chứ thường dân thì làm gì mua được nhà trong này."
Trước tận thế, Cố Cẩn Ngọc đã là người lèo lái nhà họ Cố. Nghe nói đại thiếu gia mất mẹ từ nhỏ, mẹ kế lại sinh con trai, nhưng cậu ấm nhà họ Cố thì ăn chơi trác táng, phá tan một công ty chỉ trong ba tháng, chuyện này còn lên cả hot search. May mà Cố Cẩn Ngọc tài giỏi hơn cả Lão Cố Tổng, đưa tập đoàn Cố Thị lên vị trí số một Hải Thị.
Trương Hùng nói tiếp: "Mấy người không mua được nhà còn đang do dự, sợ đưa lương thực cho căn cứ rồi không được bố trí nhà ở, họ cứ nghĩ giữ lương thực trong tay thì chắc ăn hơn. Mấy người khôn ngoan thì đổi hết lương thực lấy tích phân của căn cứ rồi, một buổi sáng đã có hơn chục hộ mua nhà trả góp. Anh rảnh nên ra đây hóng hớt tình hình, mình làm nghề buôn bán thì phải biết ai có tiền chứ, phải không?"
Đinh Thiến Thiến cười khẽ: "Trương ca nhìn xa trông rộng thật! Hôm nay nhiệt độ đã tăng lên âm hai mươi tám độ rồi, chắc nhanh xây nhà được thôi."
Trương Hùng gật đầu: "Dự kiến tuần sau nhiệt độ tăng lên âm năm, sáu độ là bắt đầu xây nhà được rồi. Hình như hôm nay đã bắt đầu chặt rừng trúc rồi đó."
Ba người vừa nói chuyện phiếm vừa xem nhân viên làm thủ tục mua nhà cho mọi người. Hai ngày nay, nhân viên làm thủ tục đều làm việc bên ngoài, chứ nhiều người thế này mà nhồi vào trong thì không được.
Đinh Thiến Thiến và Tần Ngạo Đông xem một lát rồi tính về nhà, chuyện trò hóng hớt cũng đủ rồi. Vừa quay người đi được vài bước, Đinh Thiến Thiến đã nghe thấy ai đó gọi tên mình. Giọng nói này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức sau khi trọng sinh cô còn mơ thấy vài lần. Là kẻ cầm đầu hại hai người ở kiếp trước, Lý Manh. Lòng căm hận trào dâng, Đinh Thiến Thiến khẽ cười, quay đầu nhìn người đang chạy về phía mình.
Lý Manh chạy đến bên Đinh Thiến Thiến, nắm lấy tay cô: "Thiến Thiến, sao cậu lại ở đây? Hai cậu cũng đến mua nhà à? Vị soái ca này là ai?"
Đinh Thiến Thiến không dấu vết rút tay ra: "Đây là chồng tớ, chúng tớ ở đây."
Nụ cười trên mặt Lý Manh hơi gượng gạo: "Cái gì, sao hai cậu lại vào được căn cứ? Không phải nói căn cứ chưa mở cửa cho dân thường à?"
Đinh Thiến Thiến nhìn vẻ ghen tị của cô ta, kiếp trước sao cô không nhận ra Lý Manh là loại người này nhỉ? Cũng đúng, kiếp trước cô sống thảm hơn Lý Manh nên dĩ nhiên Lý Manh không cần ghen tị.
Đinh Thiến Thiến cười ha ha: "Vì chúng tớ đâu phải dân thường."
Nghe vậy, Lý Manh cho rằng Đinh Thiến Thiến có người quen ở căn cứ nên lập tức lấy lại vẻ ôn hòa: "Thiến Thiến, chúng tớ đến hơi muộn nên không mua được nhà rồi. Căn cứ chắc chắn còn giữ lại vài căn trống chứ nhỉ? Thiến Thiến, chồng cậu có cách nào giúp tớ hỏi xem có thể nhường cho chúng tớ một căn không?" Giọng nói ngọt lịm kia chắc làm khối đàn ông xiêu lòng.
Tần Ngạo Đông không hề biểu cảm: "Không có."
Đinh Thiến Thiến buồn cười khi thấy Tần Ngạo Đông khẽ rùng mình, vẻ ghét bỏ thoáng qua trên mặt anh. Kẻ thù kiếp trước không gặp không tìm, nếu gặp rồi thì báo thù sớm vẫn hơn.
"Manh Manh, căn cứ có bán nhà trả góp mà? Các cậu mua chưa?" Đinh Thiến Thiến giả vờ quan tâm hỏi.
Lý Manh lại ra vẻ đáng thương: "Vẫn chưa mua, mẹ tớ bảo mua căn nhỏ trước thôi, chủ yếu là không biết nhà mới xây có tốt không."
Tích phân không đủ thì nói là không đủ, còn bày đặt ra vẻ nhà giàu, nụ cười trong mắt Đinh Thiến Thiến không chút ấm áp: "Vậy nhé Manh Manh, các cậu còn ở biệt thự Cảnh Sơn không? Tớ về hỏi thử xem, mai chín giờ sáng tớ ra ngoài cổng khu biệt thự đợi cậu, nhưng tớ không chắc có kết quả gì đâu."
Lý Manh tưởng rằng có cơ hội vào căn cứ nên vội gật đầu đồng ý.