Chương 4: Cút!
"Lũ súc sinh này làm sao vậy? Lui ra phía sau... Lùi hết lại cho ta!"
"Không được thả chúng nó ra, mau nhốt lại!"
"Thả ta ra, đừng mà... Đừng qua đây!"
Liên tiếp tiếng kêu thảm thiết vọng đến từ ngoài cửa. Rõ ràng là, năng lượng tận thế đang ăn mòn tâm trí lũ Pitbull. Không, so với ăn mòn, "thức tỉnh" mới chính xác hơn.
Trời mưa, chim én sà xuống bay lượn; địa chấn xảy ra, chó lợn ồn ào không ngớt. So với loài người, những kẻ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn nhưng nuông chiều bản thân, ngày càng thoái hóa, động vật thường nhạy cảm hơn với tự nhiên.
Nguồn năng lượng quỷ dị xâm nhập toàn thế giới. Không chỉ Địa Ngục Khuyển thuộc loại Tinh Anh quái, các sinh vật khác cũng biến đổi rõ rệt: hung tàn, ngang ngược, thích giết chóc, tàn nhẫn.
Con thỏ ngoan ngoãn trong lồng có thể cắn đứt ngón tay người; con mèo lười biếng trên ghế sofa sẽ dùng móng vuốt đâm xuyên cổ chủ nhân. Còn lũ chó trung thành, chỉ trong chớp mắt, đã xé chủ thành từng mảnh nhỏ.
Khác với côn trùng biến dị hay hình dáng zombie của con người, biến đổi ở động vật mang tính lập thể hơn, là hiện tượng phản tổ. Loài người mất hàng trăm, thậm chí hàng ngàn năm mới kìm hãm được bản tính hung hăng của chúng, nay nó lại chiếm lĩnh đầu óc chúng lần nữa.
Năm phút trôi qua. Khi tiếng thét chói tai cuối cùng tắt lịm, toàn bộ đấu thú trường chìm vào không khí quỷ dị.
"Kẽo kẹt..."
Trần Phong đẩy cánh cửa đóng chặt.
Mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Không giống thứ mùi tanh tưởi hòa lẫn tiếng ồn ào, reo hò trước đây, đấu thú trường giờ đây nồng nặc khí tức tử vong, khiến da đầu người ta tê dại.
Hàng trăm người nằm la liệt trong vũng máu, kinh hoàng, sợ hãi, thất thố, mờ mịt. Biểu cảm đó là thứ cuối cùng đọng lại trên khuôn mặt họ. So với những xác chết còn giữ được nét mặt, phần lớn đã thành huyết nhục mơ hồ.
Tàn chi, tay cụt, nội tạng, máu tươi...
Trong góc tối, một thi thể bị tiền bạc bao quanh thu hút sự chú ý của Trần Phong. Trên người hắn lờ mờ thấy một bức xăm sặc sỡ. Cổ bị cắn đứt, con ngươi bị nuốt chửng, bắp đùi phải béo tốt bị gặm trơ xương trắng. Tiền tài ư? Gã chủ sòng có lẽ vừa đếm tiền giây trước, giây sau đã thành một xác chết.
Tiền tài? Nhà cửa?
Những thứ chiếm giữ cả đời người, thứ mà người ta cố gắng để có được, nay tan thành mây khói trước cảnh đấu thú trường bị hủy diệt, mấy trăm người chết thảm, chủ sòng bị phanh thây.
"Ô ô..."
Tiếng rít gào thảm thiết phá tan dòng suy nghĩ của Trần Phong. Hơn chục con quái vật dẫm lên máu tươi xuất hiện trước mắt anh. Không nghi ngờ gì, chúng là lũ Pitbull trước đó. Giờ đây, lông chúng dính đầy máu, bờm xờm dựng ngược, đặc biệt đôi mắt đỏ rực, tràn ngập bản năng hung thú.
So với trước kia, những con "trung khuyển" lấy lòng con người đã biến thành những kẻ đòi mạng vô thường.
Những hung thủ tạo nên cảnh tượng sát nghiệt này không hề rời đi. Chúng rõ ràng coi Trần Phong là mục tiêu tiếp theo.
"SI... xk... po..."
Liệt Ma đứng dậy.
Tựa một đống thịt thối, Liệt Ma cao đến bốn mét. Nó đứng thẳng người, há cái miệng đầy răng nhọn hoắt, hơi thở hôi thối phả ra át cả mùi máu tanh xung quanh.
"Cút!"
Trần Phong đứng chắn phía trước, nhìn lũ hung vật vừa tước đoạt mạng sống của hàng trăm người, vẻ mặt nghiêm nghị, toát ra vẻ bình tĩnh và thờ ơ quỷ dị.
Vật cạnh thiên trạch.
Từ giờ trở đi, thế giới này sẽ không đối xử đặc biệt với ai chỉ vì họ tỏ ra đáng thương. Ngược lại, sự khiếp đảm, hèn nhát càng thúc đẩy cái chết giáng xuống nhanh hơn.
Một cảnh tượng quỷ dị diễn ra.
Hơn chục con Pitbull hung tàn, khát máu, một sinh vật thối rữa, xấu xí. So với hai loại kẻ săn mồi kia, vóc dáng Trần Phong có vẻ yếu đuối hơn. Nhưng dù vậy, với Liệt Ma làm nền, khí thế của Trần Phong lại không ngừng tăng lên.
"Ô ô..."
Một con Pitbull mình dài phát ra tiếng ô ô.
Những con còn lại lập tức dừng bước. Cuối cùng, nó nhìn Trần Phong thật sâu rồi quay người rời đi.
"Nhanh vậy đã xuất hiện thủ lĩnh sao?"
Trần Phong nhìn bóng lưng kia, hàng mày khẽ nhíu lại: "Con Pitbull này nắm quyền kiểm soát cả bầy, lại làm được điều đó chỉ trong vài phút, rõ ràng có tiềm năng trở thành Tinh Anh quái."
Đến khi không còn thấy bóng dáng con Pitbull nào nữa, Trần Phong mới thở phào. Bất giác, lưng áo anh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Dù thực lực tổng thể của Liệt Ma mạnh hơn đám Pitbull này, nhưng dù sao nó cũng chỉ có một mình. Khi bảo vệ anh, khó tránh khỏi sơ suất.
Vừa rồi là một ván cược thực sự.
Cũng may...
Trần Phong gặp may, dọa được lũ hung tàn kia.
Đấu thú trường lại chìm vào tĩnh lặng. Nhưng Trần Phong không định coi nơi này là căn cứ. Đừng nói đến việc đám Pitbull kia nổi cơn điên quay lại trả thù, chỉ riêng mùi máu tanh nồng nặc đã đủ thu hút zombie và côn trùng tới đây.
Nhất định phải rời đi.
Ánh mắt Trần Phong kiên định.
Ngày tận thế đã đến, toàn bộ J thành phố chìm trong cảnh giết chóc. Trong bữa tiệc tử vong này, ngay cả Trần Phong, người sở hữu Liệt Ma, cũng đầy rẫy nguy hiểm. Dù sao, anh mới thức tỉnh, thực lực còn lâu mới đạt đến trình độ "đại sát đặc sát". Trước mắt, anh phải tìm một nơi an toàn.
So với các thế lực nhỏ lẻ, sức mạnh của quốc gia mới có khả năng chống lại cơn sóng tận thế này.
Trong giai đoạn đầu tận thế, đạn dược của con người vẫn còn đủ sức sát thương. Sau một thời gian chống trả và giao chiến, bảy ngày sau, quân đội sẽ chiếm đóng nơi này.
Khác với các tổ chức khác, quân đội có tính đoàn kết và phục tùng mệnh lệnh, khiến cho nghề nghiệp này có sức mạnh vô song trong mọi thời đại. Trong giai đoạn đầu tận thế, quân đội sẽ nắm quyền chủ động, chia Hoa Hạ thành nhiều chiến khu. Những người thuộc văn chức sẽ bị đào thải, và việc thăng chức cũng sẽ do quân nhân thay thế.
Từ binh nhì cho đến tướng quân.
Ngoài ra, vô số thế lực nhỏ nổi dậy vũ trang: giáo phái, băng đảng, lính đánh thuê, chiến đoàn. Trong số đó, có những kẻ ôm dã tâm, mong muốn gây dựng sự nghiệp; có những nhà tu hành khổ hạnh cứu khổ cứu nạn, dâng hiến cả đời cho dân tị nạn; và cũng có những tên tội phạm đánh mất nhân tính, xây dựng niềm vui trên nỗi đau của người khác.
Tóm lại, dân chúng lầm than, oán niệm ngút trời, vô số yêu ma quỷ quái hoành hành nhân gian.
Đương nhiên, đó là chuyện sau này. Đối với Trần Phong, ai nắm giữ thế giới này không phải là điều anh quan tâm. Làm sao vượt qua bảy ngày tới mới là quan trọng nhất.
Trần Phong trấn tĩnh lại, lập tức rời khỏi phòng, tìm quanh các cửa hàng tiện lợi.
Bảy ngày.
Trước khi tìm được một căn cứ trú ẩn, anh cần dự trữ một chút thức ăn.
Còn về trường chó phía sau, hay những người chết trong đó, sẽ chẳng ai để ý, cũng chẳng ai quan tâm.
Trên mảnh đất hỗn loạn này, thứ không thiếu chính là động vật ăn thịt.
Chẳng bao lâu, sẽ có quái vật tới viếng thăm những thi thể này.